Góc đường Euclid & đường Hazard thành phố Garden Grove Và Những Chuyện Ghê Rợn

Không biết từ bao giờ đã có những lời xì xầm, đồn đãi về căn nhà tại góc đường Hazard và Euclid. Nhắc tới căn nhà này, hình như ai cũng rợn tóc gáy, tránh né trả lời những câu hỏi vì sợ vạ lây hay xui xẻo. Thế nhưng, tôi đã chấp nhận làm phóng sự về căn nhà ma này và về những vùng đất chết trên đường Euclid dù từ nhỏ tôi rất sợ bóng tối và ít thèm nghe những chuyện kinh dị ma quái.
“Ở đó có ma!”

Sự tò mò đã buộc tôi phải điều tra cho tận nguồn, xem thử đâu là hư thực.

Đầu tiên tôi gọi một ông thầy bùa, (tạm gọi tên là ThF), tôi đã quen từ lâu, tu theo Mật Tông Tây Tạng, đọc nói được tiếng Phạn Pali-Sanskrit, và biết xử dụng thần chú. Anh đã tu tập và luyện bùa quá độ, bị bùa phản, tẩu hỏa, bán thân bất toại, xuýt chết. Hiện nay anh tu thiền, sống ẩn dật. Tôi gọi anh ThF nói: “Nhờ anh đi xem phong thủy tại một mảnh đất mà tôi tính mua để đầu tự”

Anh nhận lời. Xe tôi vừa mới lên đường Bolsa chạy về hướng Euclid, anh ThF đã nói: “Em muốn mua mảnh đất trên đường Euclid và Hazard phải không?” Tôi ngạc nhiên, vì tôi chưa cho anh biết vị trí mảnh đất. Tôi chột dạ hỏi ngay: “Sao anh biết?” Anh cười mỉm: “Em muốn mua đất đó, dễ lắm, và chắc chắn em sẽ mua được với giá rẻ. Em trả giá cỡ nào họ cũng bán. Nhưng anh nói trước, ở đó có ma”. Tôi trả lời nhanh: “Bởi vậy mới nhờ anh tìm cách trừ khử”. Anh ThF nghiêm giọng nói: “Không dễ đâu. Có các Sư, Thầy, Linh Mục đã làm phép rồi, không đuổi chúng nó đi được. Mấy con ma ở đó dữ lắm.” Tôi hỏi tiếp: “Vậy anh sẽ làm sao?” ThF: “Anh thắp nhang cúng tế van vái mời chúng đi chỗ khác, nhưng không bảo đảm. Ở đất này, chỉ có thể xây chùa miếu, nhà thờ, đền thánh mà thôi, không thể ở hay làm ăn.” Khi đến nơi anh chỉ vào đất nói: “Đó, em thấy chưa, căn nhà ma người ta đã ủi sập, để bảng bán bao nhiêu lâu, không ai dám hỏi tới. Chúng nó không cho mua bán đất này. Hễ ai nẩy ý định mua, nó sẽ hại. Có mấy người sắp sửa ký escrow, nhận giấy tờ, lăn đùng ra chết hay trúng bệnh nặng.”

Tôi thấy bản For Sale với tên và điện thoại agent bán nhà, ghi vội, nhưng không dám gọi, vì sợ!

Có nên cười đùa với ma ?

Vài tuần sau, có một cú điện thoại từ cụ Hoàng Hoán, rủ tôi đi coi đất để mua xây dựng công viên văn hoá, triển lãm các cổ vật và các tuyệt tác của Triều Nguyễn. Chúng tôi ghé đến Chùa Phổ Đà trên đường Euclid và Hazard trước. Các Thầy chỉ cho chúng tôi mảnh đất thuộc khu chợ A-1 FOOD trước đây, và một mảnh đất bỏ hoang cách đó mấy lô, đối diện mảnh đất nhà ma. Sẵn tiện tôi hỏi Thầy trụ trì về mảnh đất nhà ma:

“Thưa Thầy, nếu mua mảnh đất nhà ma để xây đền thờ Vua Hùng có sao không?” Thầy đáp: “Có lẽ? không sao”. Ông cụ Hoàng Hoán lạc quan nói: “Tôi không sợ ma quỷ. Nếu mua được mảnh đất này, tôi sẽ thỉnh rước tượng Đức Trần Hưng Đạo để chình ình giữa sân, thử coi có ma quỷ nào dám làm náo loạn không?” Nhưng hôm sau, tôi được biết ông cụ Hoàng Hoán bị bệnh, không nặng lắm, nhưng đủ mệt nhọc, khiến cho ông suy nghĩ lại chuyện mua mảnh đất ma. Ba tuần lễ sau ông mới khỏi bệnh.

Thực hư thế nào?

Tôi tìm tới ông Trần Thế Ngữ. Ông kể: “Tôi nghe người ta nói nhà đó có ma, không ai ở được. Cửa ngõ đóng mở tùy tiện, đồ đạc bị xáo trộn bất thường. Sau khi những người ở đó bỏ đi, dân homeless vào ngủ bị ma rượt chạy. Tối họ thấy ma ngồi trên nóc nhà. Không những người VN mà Mỹ Mễ ở chung quanh đều sợ”.

Khi tôi nói chuyện này với thầy Thích Tuệ Uy tại Tu Viện Hộ Pháp, Thầy ngạc nhiên nói: “Chủ nhân của Điện Phong Thủy cách đó một block nói Điện Phong Thủy bị ma phá. Họ muốn bán rẻ cho Thầy cất chùa”. Hiện tượng ma phá, không chỉ ở mảnh đất góc đường Euclid và Hazard, mà dọc đường Euclid chạy dài xuống đường Bolsa.

Ma dọa người?

Tôi đếm ít nhất là 8 lô đất bỏ trống trên ba block đường, từ Hazard đến Bolsa. Những vùng đất chết này, khô cặn và trơ trụi như sa mạc giữa lòng phố.

Tôi phải trở lại 3 lần mới chụp được hình. Lần thứ nhất, máy camera tôi bị rớt vỡ khi tôi bước xuống xe chuẩn bị chụp hình. Lần thứ hai, xe Toyota Sienna đời 2004 mới toanh của tôi bị đụng nặng trên đường đi tới. Lần thứ ba, tôi xuýt bị xe đụng trong lúc đi bộ qua đường Euclid. Không biết là tôi bướng hay là ma ngoan cố? Nhưng tôi nghĩ phải can đảm tìm hiểu về hiện tượng ma quái này và giải oan cho các vong hồn đang khắc khoải xung quanh khu vực này.

Tôi ghé quán cà phê Trung Nguyên, 3:00 giờ chiều, trong quán “không thấy có con ma nào hết”. Nhân viên nhiều hơn khách. Hai cô bán hàng tiếp tôi. Một ông khách sồn sồn ngồi nhâm nhi ly trà đá.

Tôi vào vấn đề: “Mấy em có nghe về nhà ma ở góc đường Hazard không? Có ảnh hưởng đến business ở đây không?” Một cô nhanh nhẹn trả lời: “Em có nghe chỗ đó có ma, nhưng em đâu có sợ, tụi em là quỉ rồi!” Tôi hỏi tới: “Nhưng mà vắng vẻ thế này, làm sao kiếm được tiền?” Cô trả lời: “Không phải vậy đâu, tối có khách lai rai, chỉ vì ít chỗ đậu xe thôi.” Cô nói bào chữa cho sự ế ẩm nên tôi vẫn bán tin bán nghi.

Tôi băng qua đường đến nhà hàng Huế thấy cũng vắng khách. Bàn thờ ông địa và Quan Công ngay ngắn. Khi cô tiếp viên đến bàn tôi gọi ly sinh tố trái cây, và nhập đề ngay: “Tôi thấy phong thủy ở đây không thoáng lắm, không biết tiệm có khá không?” Cô tiếp viên nói: “Ở đây ban ngày ít khách, nhưng tối đông nhờ có các bàn nhậu. Em cũng mới làm một tháng, không rõ lắm”.

Little saigon bị kẹp hai phía bởi vùng đất chết?

Tôi rời khỏi tiệm khoảng 6:00 giờ chiều, trời mùa thu bắt đầu tối dần. Tôi chụp thêm vài tấm hình, vừa đi vừa đếm các căn nhà và các lô đất. Trong chu vi ba block có ba nhà thờ, một chùa và một điện phong thủy. Nhiều cơ sở tâm linh, tôn giáo hơn mọi nơi. Tôi ghé thư viện, lục tìm các bản đồ và các sách vở về thành phố Westminster, Garden Grove, Santa Ana và các vùng phụ cận. Những sử liệu cho thấy, khu vực này, trước đây vài chục năm là những vườn cam, bãi dâu, nhưng trước đó hai ba trăm năm, là tụ điểm của các bộ lạc người da đỏ.

Một anh bạn nghiên cứu về dân tộc học đã từng nói với tôi là khu vực này người da đỏ đã dùng làm nghĩa trang (Indian burial ground). Họ đã trù ếm đất ở đây sau khi người Tây Ban Nha và người da trắng xâm chiếm, đuổi họ đị Tôi tìm bản đồ mới, so ra mới biết rằng vị trí của mảnh đất ếm ở phía đông và nghĩa trang Peek Family Funeral Home ở phía tây. Khu phố Little Sàigòn bị khống chế không gian hai mặt đông tây bằng hai vùng đất chết kèm kẹp hai bên.

Phố chợ Little Saigon chỉ phát triển về hướng bắc hoặc nam. Về phía nam là Huntington Beach, Fountain Valley. Nhà địa ốc lỗi lạc Triệu Phát đã dời văn phòng trên đường Bolsa về đường Magnolia ở Huntington Beach. Trùng hợp? Ca sĩ Lê Uyên mở LUP ở điểm cực bắc của Little Sàigòn trên đường Brookhurst và Pavillion Way, thuộc thành phố Garden Grovẹ Trùng hợp? Các business của người VN trên đường Euclid và Beach, (hai biên giới của khu phố Little Sàigòn) đều gặp khó khăn, Trùng hợp?

Xem ra thì câu chuyện nhà ma này không đơn giản, không chỉ là chuyện ? hù trẻ em nhân dịp Halloween. Đó là khởi điểm cho một cuộc tranh luận to lớn hơn: Little Sàigòn sẽ đi về đâu?

Đỗ Vinh

Thực ra chuyện căn nhà ma ở ngả tư Euclid và Hazard tui nghe qua lâu rồi. Trước giờ tui đi ngang đó cũng đâu thấy gì lạ. Khoảng từ năm 95 đến năm 2000 tui đi delivery đồ dryclean mỗi ngày, tiệm cuối cùng trong chuyến là tiệm B&M đối diện chợ VanCo Food, ngay ngả tư Euclid & Westminster. Mỗi buổi chiều xong công việc thì đã chạng vạng tối khoảng đâu 8 giờ hơn. Từ B&M ra tui chạy dọc xuống Euclid đến Hazard quẹo phải rồi về nhà. 5 năm liền không chuyện gì xãy rạ

Thực ra nghĩ lại thì thấy có 2 chuyện xui xẻo xãy ra ngay tại góc đường đó. Lần đầu tiên là đi ngang khúc quẹo vườn dâu trên Hazard có 1 cái rãnh lúc nào cũng ướt do ng` ta phun nước tưới cây dâu mỗi ngày. Tui chạy qua đó cả ngàn lần rồi mà 1 tối kia về hơi trễ hông hiểu ma lực nào quẹo bánh xe phải rớt vô ngay cái rãnh đó để bị cấn đáy xe nghe kộp 1 cái tưởng hư luôn cũng hên chỉ bị nứt nhẹ chổ nào đó mà từ đó về sau xe cứ bị chãy nhớt máy hoài. Chuyện đó tui tự bảo do mình chủ quan lái xe bất cẩn, coi như bỏ qua.

Lần thứ hai là bị police phạt ticket mà đến giờ tui vẫn thấy rất ư là … vô duyên. Hôm đó sau khi exit ra khỏi khu tiệm B&M thì tui chạy trên Euclid xuống Hazard như mọi đêm, thấy có xe cảnh sát chạy trước nên hơi sợ chạy từ từ sau nó 1 khoảng, thấy nó quẹo phải đường Hazard. Tui thấy mình cũng đang chạy bình thường không phạm lỗi gì nên chầm chập quẹo sau nó rồi đi thẳng trên Hazard. Nhưng xe cảnh sát đó đã tấp ngay vào lề đường chổ vườn dâu. Rồi đợi khi xe tui vừa pass qua, nó lập tức phóng theo, bật đèn lên kêu tui ngừng lại rồi cho ticket cái tội nãy giờ dọc trên đường Euclid đã dám …bám sau xe cảnh sát quá gần “unsafe following distance” !!?!? Một lỗi nói ra không ai tin vì hể thấy xe cảnh sát thì phản xạ tự nhiên là ai cũng chạy từ từ lại rồi tránh xa, chứ ai mà dám chạy lại gần, lại bám sát nút nó làm chi ? Rõ ràng là không đâu vào đâu.

Nhưng thôi, coi như tối đó mình lơ đễnh đị Hai chuyện đó cũng không nhằm nhò gì với chuyện vừa mới xãy ra tối khuya hôm qua…

Trước giờ tui vốn không có mê tín dị đoan, xem phim ma thì thấy rợn rợn người ngay lúc đó (vì âm thanh ánh sáng họ làm hấp dẫn quá) chứ bước ra khỏi rạp là đâu tin nữa…

nhưng chuyện khuya hôm qua là sự thật, cái digital camera là mượn của thematrix, cùng đi thám thính với tui còn có một VCFer nữa … …giờ ngồi đây nghĩ lại còn thấy rùng mình,

Chiều qua khoảng 8,9 giờ tối tui lại nhà một người bạn chơi (tạm gọi là T). Tui cũng là 1 VCFer active 1 thời trong DeeEssEss forum nhưng giờ thường chỉ đọc chứ hông có tham gia discuss. Sẳn ngày lễ hình như trước đó anh của Tui (V) có tiếp đón bạn lại ăn uống gì còn vài chai beer trên bàn. Thấy vậy hai đứa lai rai mỗi thằng 1 chai rồi bàn chuyện trên trời dưới đất. Dóc láo một hồi xoay qua chuyện căn nhà ma góc Euclid và Hazard vì Tui với tui theo dõi msg trong VCFboard thường xuyên mà.

– chắc là xạo anh V ơi, làm gì có ma chắc tại đất đó hét giá mắc quá hông ai thèm mua ( H , tui )

– ừ, khu này đông ng` làm gì còn ma ( Tui )

– thà là tin còn hơn hông ( V, anh của Tui tham gia vô )

– ê hay là tối nay mình xách sleeping bag ra đó ngủ Tui ( H )

– mà đâu có được H, khu đó ng` ta rào lại hết trơn rồi ( Tui )

– tụi bây mà dám ( anh V )

– thì mình nằm ngoài lề đường ( H )

– nói vậy cũng hông đúng, giả sử có ma, H nằm đó làm sao thấy ma ( Tui )

– sao lại hông thấy, ng` ta đồn mấy thằng homeless nằm ngủ trong đó bị ma nhát chạy hết hông thằng nào dám ở đó, thì mình đem sleeping bag ra đó nằm giống tụi homeless thôi ( H )

– bởi vậy mới nói, tụi homeless nó vô nằm trong nhà mới thấy ma, còn mình nằm ngoài cũng giống ng` ta đi qua đi lại ngoài đường, hay như mấy nhà hàng xóm sát bên đó, họ cũng ở đó bình thường mà, làm sao mà H thấy ma được ( Tui )

– ờ há, có lý, à hay mình mượn thằng B (thematrix) cái digital camera tối nay chạy 1 vòng khu đó chụp hình xem sao, biết đâu chừng hiện lên gì hông man ? chụp vài tấm cho anh em trên VCF coi nữa, bài báo posted nói ông nhà báo nào đó bị rớt camera rồi bị tông xe tùm lum, thử coi sao man ( H )

– ừ, đúng rồi, đi thử coi, ma cũng từng là ng` thôi, mình đâu làm gì ma đâu mà sợ, ok đi qua nhà thằng B mượn cái camera xong rủ nó đi luôn ( Tui ) tụi tui lấy áo lạnh mặc xong tui chở Tui ra Starbuck trên Brookhurst & Edinger mua 2 ly Toffee Nut Frappucino uống cho tỉnh đêm nay, sẳn ngồi bàn thêm một lát nữa, lát sau đã 11 giờ hơn, quán bắt đầu đóng cửa, 2 đứa chạy qua nhà thematrix trên đường qua nhà thematrix thì tui có gọi về cho VIT_Quay rũ đi chung, nhưng VIT_Quay từ chối vì … buồn ngủ (hum.. mọi khi chơi CS đến 2,3 giờ sáng còn tỉnh như sáo đâu có sao) đến nhà thematrix, thematrix đưa cái máy cho mượn xong rồi cũng … buồn ngủ quá giống VIT_Quay kệ đi, nãy giờ 2 đứa tụi tui đã bàn với nhau, mình vốn đâu có tin là có ma, với lại cho dù là có ma đi nữa, tụi tui lại thăm ma thì ma càng vui, ở 1 mình lâu ngày chẳng chán sao? có ng` tới chơi với ma thì ma càng khoái, biết đâu chừng ma giúp mình chuyện khác thì sao? Ok quyết định vậy đi, ra đó chụp hình về cho anh em VCFers coi chơi

trên đường đi, tui lái rất cẩn thận, sợ bị đụng gì chắng qua do mình lái ẩu làm sao đổ thừa cho ma được, nhà B tuốt tận Huntington Beach, đến lúc quay lại gần khu Euclid & Hazard nhìn lại đồng hồ cũng đã gần 12:00 khuya đến nơi an toàn, chắng có gì đặc biệt xãy ra trên đường đi, dĩ nhiên đêm khuya đường phố vắng vẻ chắng còn ai đi ra đường vào giờ này nữa, trừ 2 thằng tụi tui, khí hậu Nam Cali những đêm cuối đông lạnh se se cộng với những ngọn đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt làm khung cảnh càng thêm lạnh lùng ảm đạm, nhưng tụi tui vốn không sợ mà, rút digital camera ra còn cẩn thận móc dây vào tay trước, sợ khi tối trời vấp phải ô đất nào chúi về trước rồi không khéo chẳng phải là chính mình làm vỡ camera sao?

2 đứa còn cười vô tư nhắc lại mấy cái post trong VCF nào là ông thầy này tính mua mà hông được rồi anh chàng kia chạy qua không dám nhìn vô, chấp tay niệm Phật nhấn gas chạy miết

Hình chụp bên ngoài hàng rào thực ra lúc đó bốn bề tăm tối, nhờ có flash mới sáng vậy, nhưng nãy giờ chẳng có gì xảy ra cả nên tui lúc này còn giơ 2 tay number 1 cười “hê hê hế” bạn tui thì dạng tay dạng chân, ngôi nhà ma giờ đã bị sang bằng thành 1 khu đất trống “3 ngôi mộ” (xem hình) tui thấy thực ra chỉ là 3 miếng đất nhô cao hơn chung quanh 1 chút, (trong hình là khoảng trắng vàng vàng ngay giữa hình) lúc đó tui đoán là Power line hay Gas line họ làm dấu cao hơn để mai mốt quay lại build nhà tìm cho dể thấy nãy giờ cũng chẳng có xãy ra, 4 bề tĩnh mịch tụi tui tính rút cho rồi. Ngoài trời tuy không gió nhưng tự nhiên cảm giác như càng ngày càng lạnh hơn, tui nghĩ chắc mình hông quen đi đêm khuya, đứng nãy giờ ngoài này lâu rồi thì dĩ nhiên bị lạnh, 2 đứa bảo nhao về thôi. 2 thằng băng qua đường trở lại chiếc xe (đậu bên kia đường Hazard trong parking chổ ng` ta bán dâu trước vườn dâu) chụp 1,2 tấm nữa làm kỹ niệm và post lên cho anh em VCFers coi chơi rồi đi về …

ngay lúc đó từ bên kia đường bỗng nỗi lên những tiếng động lạ thường giống như có người lay cái hàng rào sắt bên kia

rào …rào … rào

rồi như ng` ta cầm 1 thanh sắt nho nhỏ vừa đi vừa quẹt vào hàng rào sắt phát ra những tiếng

leng keng leng keng

… lúc đó trời không hề có 1 ngọn gió

2 đứa bàng hoàng nhìn qua bên kia đường thì thấy hàng rào sắt đong đưa đong đưa mặc dù không thấy ai hết và không hề có gió gì cả …

Tấm hình ngay trên msg này là tấm tụi tui chụp lúc nghe tiếng động lạ thường đó …

xin tạm ngưng ngang câu chuyện để hỏi các cao thủ chuyên chụp digital camera một câu là như các bạn nhìn thấy ở tấm hình cuối cùng trên này, tại sao trong hình lại có những vòng tròn mờ mờ, vòng to vòng nhỏ, ở khắp trong hình, tui thề luôn là không hề dùng Photoshop edit những tấm hình này, các bạn hãy nhìn kỹ những tấm khác mình chụp ở trên nữa thì thấy n~ tấm lúc đầu hầu như KHÔNG có n~ vòng tròn này, hoặc có tấm có vài chấm nhưng nếu không xem kỹ sẽ không thấy. Ban đầu tui và bạn tui sau khi về nhà lấy hình ra xem thì cho là dust trong lense nhưng so với n~ tấm hình khác lại thấy lạ là tại sao nó lại hiện ra randomly cho mỗi tấm hình, đâu có ở cùng một vị trí đâu? Tấm này là lúc có tiếng động lạ thường và nỗi lên nhiều hình tròn và rõ ràng nhất, những tấm hình sau này thì n~ vòng tròn xuất hiện thường xuyên hơn lúc mới tới nữa, nhưng không nhiều và rõ bằng lúc này. Suốt khuya hôm qua tại hiện trường thì không thấy, chỉ có hiện ra trong hình thôi. It’s really weird, nhưng tui vẫn hy vọng là có một lời giải thích khoa học (ánh sáng ban đêm?) hay chuyên môn kỹ thuật (digital camera error?) cho chuyện này …

bởi vì n~ gì xảy ra sau đó còn dị thường hơn nữa … nãy giờ 2 tụi tui đã đi vòng quanh cái hàng rào nhìn vô đâu thấy gì ở trỏng, nên tính bỏ đi rồi, giờ sao lại có âm thành kỳ quái nổi lên từ hướng bãi đất trống, thật là lạ quá !!!

2 thằng lúc đó bắt đầu thấy hơi sờ sợ, (ok, thực ra thì tui biết là chính mình thấy lạnh gáy, chứ anh bạn Tui kế bên suy nghĩ gì thi tui sao biết được). Ý nghĩ đầu tiên là có lẽ có ng` nào đó ở trong ngôi nhà trong vườn dâu hoặc nằm trong cái hộp gỗ bầy bên ngoài để bán dâu, họ thấy có tiếng người rồi lục đục mở khóa bước ra dòm xem coi có ai đến phá phách gì hông. Nhưng không thể vì rõ ràng là âm thanh lạ được phát ra từ bên kia đường Hazard. Tuy vậy tụi tui cũng quay qua nhìn cho kỹ khu vườn dâu, rõ ràng là hông có ai, và hàng rào vườn dâu thì đứng trơ trơ đó không hề lay chuyển gì hết. Âm thanh quả thực từ bên kia khu nhà ma phát ra.

Tụi tui quay nhìn về hướng bên kia đường và thấy hẳn là cái hàng rào sắt kia có lay chuyển đôi chút. Tui kêu Tui (đang cầm máy chụp cảnh tui và chiếc xe vì sắp đi về) chụp liền để làm chứng hiện tượng lạ. Rất rất rất rất tiếc đây chỉ là máy digital camera chứ hông phải video camera để quay lại sự chuyển dịch của cái hàng rào sắt kia và cũng hông thể ghi lại n~ âm thanh quái dị lúc đó.

Kể ra thì dông dài nhưng n~ sự kiện có tiếng động lạ, rồi nhìn quanh vườn dâu xem có ai hông, rồi n~ tấm hình bên kia đường xảy ra rất nhanh.

Sau đó không ai bảo ai hai đứa từ từ bước về hướng bên kiạ Lúc đó 2 thằng quả quyết chắc chắn là tiếng động phát ra ngay từ hàng rào bên kia chứ không thể nơi nào khác.

1 ý nghĩ khác thoáng qua trong đầu là có thể trong hàng rào bên kia có 1 cái lều hay gì đó có ng` ở, có thể là tụi homeless chui vô kia ngủ thấy có ng` đến họ giả ma cho ng` ta sợ để họ còn có chổ trú ẩn. Vì thực sự lúc đó trời tối lắm, ánh đèn đường thì hiu hắt, vàng vàng không có rõ chút nào, chụp hình nhờ flash mới thấy sáng lên tí vậy thôi, và như các bạn có thể thấy chung quanh toàn là bóng tối. Có thể đã có ng` trong khu đất trống nãy giờ (có thể even họ nằm ngay giữa “3 nấm mồ” ) mà tại tối quá tụi tui đã không thấy.

1 ý nghĩ khoa học khác nữa là có thể có ng` chơi đùa gắn hệ thống motion sensor gì đó hể tối khuya có ng` đứng gần hàng rào thì thay vì bật đèn (như n~ cái đèn chúng ta gắn quanh nhà) thì hệ thống này sẽ bật n~ cái speakers nho nhỏ phát ra âm thanh ghê ghê hù ng` ta chơi. Tui đã đọc qua n~ chuyện như vầy rồi. Ng` ta làm vậy để dấu của hoặc để phá chính chủ khu đất rồi mua lại đất với giá rẻ. Thời buổi này chế 1 hế thống như vầy đâu có mắc.

Chắc Tui bên kia cũng suy nghĩ giống vậy. Cộng thêm sự tò mò với lại nãy giờ cũng chưa có gì ghê gớm nên 2 đứa băng qua đường trở lại xem sau. Biết đâu chừng “phá án” một vụ lừa đảo bà con vùng Little SàiGòn từ trước tới giờ. Lúc bắt đầu bước xuống đường thì có tiếng

Lạch cạch .. lạch cạch

rồi lại

leng keng

tiếng động xểnh xoảng như tiếng kim loại đụng vào nhao từ n~ mắc trong sợi dây xích phát ra …

T và tui băng qua đường rồi và đi vòng vòng trên Euclid hướng xuống Bolsa vì mặt Euclid này là đường lớn có nhiều đèn và sáng hơn chút xíu, nhưng không thấy gì đặc biệt.

Lúc đó tiếng động cũng đã ngưng rồi ..

2 thằng quay ngược trở lại và từ từ mò dọc theo Hazard hướng xuống Bushard , mắt nhìn vào trong bãi đất trống tối tăm, nhưng tuyệt nhiên không thấy di chuyển gì trong đó, tay thì mon men cái hàng rào sắt lạnh lạnh, bấy giờ sau gáy cũng lạnh lạnh, lưng thì hơi hơi rướm mồ hôi rồi, nên từ từ thấm lạnh xuống toàn thân … khi chúng tui đi xuống cuối cái hàng rào thì cả 2 cùng sững sờ nhận ra …cái hàng rào sắt đã được mở tự bao giờ ?

mặc dù chỉ vài phút trước đó Tui và tui đã đi vòng qua vòng lại cái hàng rào đó nhiều lần tìm cách vào trong. Mong chụp cho bằng được tận cảnh hình “3 ngôi mồ” mà chúng tôi cho là chỉ là 3 ụ đất, và chẳng có gì huyền bí trong bãi đất trống này cả. Hầu để chứng minh rằng n~ lời đồn đãi chỉ là trò bịa đặt. 2 thằng còn nghĩ tới việc đôn nhao lên đặng trèo vào, nhưng thấy hàng rào cao quá với lại cũng sợ cái vụ trespassing gì đó lỡ bị ng` ta kêu cảnh sát tới thì sao ? nhưng thật lạ lùng là cánh cửa đã được mở ra tự bao giờ và dây xích sắt được khóa lại nằm ngay ngắn vào một bên… như vậy phải chăng tiếng động hồi nãy là dó có “người” nào đó cầm chìa khóa ra mở ổ khóa này ?

chúng tôi bán tin bán nghi, cho là có lẽ do hồi nãy mình hồi hộp quá, lại sợ tội tresspassing nên đã không nhìn kỹ là ổ khóa xích sắt đã được mở ra trước, .. chứ không phải là điều huyền bí gì cả …

và tụi tui cũng đã nghe qua nhiều ng` có gan không tin vào chuyện ma quỉ nói có từng đi qua khu nhà này, tò mò muốn vào xem thực hư, nhưng cửa lúc nào cũng bị khóa lại, vì thế không vào được. Thế bây giờ hoàn cảnh 2 thằng tui khác nào như có ng` ra mở cửa mời mình vào nhà chơi. nhưng cũng nghe nhiều câu chuyện không may mắn xãy ra cho n~ ng` tìm cách mua nhà và n~ ng` homeless ngủ trong nhà … sợ thì có sợ rồi đó, thế nhưng … đã có công đi tới đây, cửa đã được mở, .. chẳng lẻ lại phụ lòng

“người ta” …

đã đến nước này rồi …thôi thì một liều ba bảy

cũng liều …

Thiệt tình, lúc đó tui cũng phân vân lắm, nữa muốn kéo cửa vô đại, nữa muốn bỏ lên xe chuồn về cho rồi. Những mẩu chuyện về n~ ngôi nhà ma, n~ bãi đất hoang, nấm mộ sau vườn của NNN download từ trên VCF lướt qua trong suy nghĩ. Những hình ảnh ghê rợn đó từ trong tiềm thức nhào ra, chạy lộn xộn trong đầu tuị Bãi đất trống này hội tủ đủ n~ điều kiện của một câu chuyện mạ Câu nói “thà tin còn hơn không” cứ văng vẳng bên tai. Rồi hình ảnh kinh dị của cô bé bị chôn sống dưới giếng trong phim The Ring hiện về. Họ đã yên mồ yên mả sao còn vô đây quấy phá làm gì. Biết đâu chừng sự đường đột này sẽ khiến ma lực huyền bí nào đó dưới 3 ngôi mộ kia xuất hiện và sẽ quấy nhiễu tui, gia đình tui, rồi cộng đồng VN ở Little SaiGon, hay bất kỳ ai tò mò đặt tai nghe về câu chuyện, hệt như trong phim thì sao ?!?

Rồi chuyện về n~ ng` hiếu kỳ tới đây tìm hiểu bị điềm chẳng may xãy ra như rớt máy chụp hình, bị đụng xe, lâm trọng bịnh. Rồi có n~ con ng` gan dạ cá cược với nhau nhưng lần nào tới cũng thấy một ổ khóa to đùng ngay trước cửa đành thôi tiu ngỉu quay về. Họ đã không vào tới bên trong được, nhưng ít ra họ cũng có mạng quay về. Trước nay toàn nghe chuyện không hay xãy ra cho n~ ng` đến đây.

Từ xưa đến giờ nào có ai đến rồi hí ha hí hững đi về nói lại “ê mày, trong đó vui lắm, đi thử cho biết đi!”

Mà tại sao đến phiên tụi tui cánh cửa lại mở ra một cách thần bí như vậy ?!?

Trong đầu mỗi chúng ta đều có 2 dòng suy nghĩ trái ngược. Ngay khi chúng ta đang việc từ thiện, một hành động nhân đạo, vốn biết đó là một chuyện tốt đi chăn nữa, vẫn có một tên nào đó ngồi trong đầu cười khinh khỉnh “hehehe, đúng là vô công rồi nghề, ăn cơm nhà vác ngà voi” hay “hahaha, làm chỉ để ng` khác nhìn vô thấy rồi khen sao nhà ngươi tốt quá”. Hay lúc chúng ta đang làm chuyện xấu xa, độc ác, thì cũng có một lương tâm cắn rứt, suy nghĩ rằng làm xong mai sẽ đi ăn chay hay đi sám hối chuộc lại lỗi lầm. Có hông? Tui đoán trong tâm ai cũng có 2 cái tư tưởng nghịch nhau vậy.

Thì tui hiện giờ khi đối phó với chuyện này cũng rất phân vân vậy. Tui sợ nhưng cũng muốn vào để chụp 1 tấm hình chứng tỏ mình đã không nhát gan như những người khác. Nhưng lại không biết chuyện mình làm sẽ có kết quả gì. Nếu không may xảy ra cho mình thì hông nói gì, còn chỉ vì tò mò mà mệnh hệ gì thì gia đình ng` thân lo lắng có phải là liên lụy đến mọi ng` hông nào ? Hậu quả không lường trước được.

Nhưng mà, bản chất hiếu kỳ muốn tìm hiểu lại dâng lên. Văng văng bên tai tui nghe như có ai mời gọi:

“…vào đây chơi”

…”vào đi, vào đi, vào đi”

… … “thôi vào đi mà”

Chợt nhớ hôm nao ở VN, có những khu vực đã được dựng bảng cảnh báo rồi người quen khuyên nhủ là có đầy dẫy ma .. … túy, xì ke, mại dâm còn dám xách xe Honda chạy … ngang. Chẳng lẻ bây giờ ở đây chỉ là một bãi đất trống mà mình lại không dám bước vào ? Tui quay lại nhìn Tui có phải là Tui vừa dụ tui vô không. Nhưng lúc đó rõ là Tui đang nghiến răng, gương mặt Tui cũng phân vân cặp mắt dao động nao núng hệt như tuị

– Vậy ai vừa kêu tui đó !

Càng về khuya quang cảnh càng tĩnh mịch. Đã không còn thấy xe cộ nào chạy ngang qua đây. Lúc bấy giờ trời đổ lạnh lắm rồi. Hay là mồ hôi tui đổ ra nhiều quá ? Cũng chẳng biết nữa. Giữa những giây phút sợ hãi đó đột nhiên tui nhớ lại lời hát

Anh đến thăm em đêm ba mươi
Còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi
Anh nói với người phu quét đường
Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em.
Tui thầm nghĩ. Ừ, mình đâu phải đi đào mồ đào mả ai ăn cắp vàng hoặc luyện bùa thiên linh cái gì đâu. Nhớ lại trên đường đi 2 đứa đã quan niệm là đến đây để … thăm ma mà. Tui xốc chiếc áo khoác lại, mạnh dạng kéo cổng ra, quay lại cười trấn tĩnh T. “Hưm… đêm nay trời tối không trăng không sao, khác nào đêm 30 trong bài hát” tui thầm nghĩ. Tui nháy mắt với Tui chụp cho một tấm hình làm bằng chứng đã đi vào khu nhà ma đêm nay. Sau khi chụp xong tấm hình tui quay lưng lại từ từ đi vào trong bãi đất mạ Tui nghe tiếng chân của Tui nhè nhẹ sau lưng. Tụi tui từng bước từng bước một tiến tới 3 ngôi mộ ở ngay chính giữa bãi đất ma.
Tui có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân mình chổ lồi chổ lỏm chứ không bằng phẳng. Cách đây vài năm ng` ta đã vội vàng kéo xập ngôi nhà ma rồi từ đó đến nay bãi đất này được bỏ hoang như vậy. Không có ai chăm sóc, cỏ dại mọc lan tràn rạ Đèn đường chỉ chiếu tí ánh sáng mờ mờ ngoài hàng rào chứ đến vòng trong này thì hầu như không thấy rõ gì cả. 2 thằng im lặng dọ dẫm đi trong bóng tối. Tui hông nói gì, Tui cũng hông nói gì. Có thể nghe được tiếng thở phì phò của nhau phần vì hồi hộp và phần thì trời lạnh nên khó thở.

Mặc dù chung quang bãi đất này đều có n~ căn nhà khác, nhưng lúc bấy giờ bốn bề đều im phăng phắc. Giữa không gian vắng lặng này tui cảm giác như có 1 làn hơi lạnh từ trong xương tủy lạnh rạ Cộng thêm cái lạnh bên ngoài nữa, làm tui cũng hơi run run. Chợt nghe như có n~ âm thanh xì xào nho nhỏ nỗi lên chung quanh tui mặc dù tối đó hoàn toàn không có gió. Rồi n~ tiếng xì xào đó lại thôi. Thêm vài bước nữa tui chợt muốn quay phắt trở ra ngoài ngay, chẳng muốn bước vào thêm bước nào nữa. Nhưng có Tui đi bên cạnh tui cũng an tâm lại phần nào. Vả lại đến nước này mà quay về cũng hơi quê với T. Tui lưỡng lự rồi chậm chạp nhấc thêm 1 bước. Trời lúc đó tối, tối lắm. Càng ngày tui càng đi chậm lại vì sợ té và sợ …ma .

Tưởng cũng lâu, độ chừng vài phút, 2 thằng mới tới được giữa bãi đất ma, mặc dù khoảng cách từ cổng vào đây chỉ chừng mươi mét. 2 thằng đứng yên lại một hồi lâu để cảm nhận. Tui thấy lưng và 2 bàn tay mình mồ hôi ra nhiều rồi, ươn ướt và lạnh sao đó. Cổ họng thì nghèn nghẹn và khô khộ Cảm giác sợ hãi xen lẫn với sự vui sướng chinh phục được đỉnh cao mới, đó là dám làm n~ gì mà trước giờ ít ai làm quạ Đột nhiên tui nghe tiếng lách cách phát ra sau lưng mình và có một tia sáng lóe lên giữa bóng đêm. Giựt mình tui quay lại … Tui yên lặng chụp hình. Tui định thần nhìn kỹ. Qua tia flash từ máy digital camera tui chợt nhận ra 3 miếng đất nhô lên quả thật mang hình 3 ngôi mộ với cỏ hoang mọc leo cả lên trên. Không một dấu hiệu gì giống như là để làm dấu Power line hay Gas line cả. 2 trong 3 ngôi mộ nằm song song với nhau còn 1 ngôi mộ nằm riêng ra một phía. 2 ngôi mộ gần nhau thì dài và lớn hơn ngôi mộ kiạ Cả 3 quây quần lại thành một vòng tròn ngay giữa bãi đất mạ Giống như đây là một gia đình có 2 người lớn và một em bé. Giữa bãi đất trống tại sao lại có 3 ngôi mộ này ?

… Xin thú thật với các bạn khi type những giòng này đã là hơn 2 giờ sáng. Mặc dù đã 3,4 ngày trôi qua nhưng khi ngồi đây nhớ lại chuyện xãy ra khuya hôm đó, tui vẫn còn cảm thấy sởn gai ốc. Đôi lần tui gọi điện thoại cho Tui nhưng Tui đều tránh né chuyện này. Hể tui vừa hơi nhắc đến thì Tui cứ khăng khăng không muốn bàn tới, cứ nói tui “thôi đừng nhắc chuyện này nữa”. Vì những chuyện kế tiếp thật là kỳ bí và khiếp đãm quá. Nhà đang bật heat mà tui thấy lạnh xương sống và nổi da gà.

Tui chỉ sợ mang sự không may mắn đến cho các bạn trong forum VCF này. Có thể làm kinh hãi nhưng ng` mang bịnh yếu tim hay nhạy cảm. Những điều xảy ra sau đó thật là kinh dị có cả sự chết chóc.

Nhớ lại, lúc trên đường đi còn nói chuyện rôm rã, chứ thiệt tình hồi ra đây đến giờ, hầu như 2 đứa yên lặng. Nhất là sau khi tụi tui tính đi về rồi hàng rào run lên xoàn xoạt như mời gọi tui trở lại, thì chắc luôn là chưa tên nào hé miệng nói với tên kia điều gì. 2 đứa chỉ liên lạc bằng ánh mắt, bằng cử chỉ. Nhưng rõ là có lúc tui cảm thấy như tui “nghe” được ý nghĩ của Tui mà Tui hông hề hé môi gì cả, và hình như Tui cũng vậy.

Tui suy nghĩ mông lung nhiều lắm, giờ cũng chẳng nhớ lúc đó mình nghĩ gì nữa. Sau một hồi tụi tui đi tản tản ra xung quanh 3 ngôi mộ dò xét. Cũng hông thấy hiện tượng gì đặc biệt cho lắm. Tụi tui nhìn nhau ý “nói” thôi đi về. 2 thằng lầm lũi bước lại cánh cửa. Cả 2 cùng thẫn thờ …

…không thốt lên được tiếng nào … ….

… …. cánh cửa đã …. đã được đóng lại từ bao giờ!

2 thằng sững sờ nhìn cánh cửa đã được khép lại tự lúc nào. …

… Tui nhìn qua tui, tui nhìn lại T.

Tui thấy Tui miệng há hốc rạ Tui thì nhớ rất rõ là mình bước vào trước rồi Tui mới theo sau. Thế nhưng sau đó tui không hề nghe tiếng Tui đóng cửa lại. Qua ánh mắt của Tui tui nhận ra ngay Tui xác nhận điều đó. Và ý chừng như Tui hỏi lại tui “có phải H quay lại đóng cánh cửa giởn chơi hông?” Nhưng rồi Tui đọc được và hiểu ngay trong ánh mắt sợ hãi của tui là “không phải”. Và rõ là nãy giờ 2 thằng đi kế bên nhau vào chổ 3 ngôi mộ mà. Bấy giờ 2 đứa ngỡ ngàng cùng một ý nghĩ :

– Thế ai đã đóng cánh cửa này ?!?

Trong lúc tụi tui còn đang bàng hoàng không biết nên làm gì thì …giữa không gian im lặng như tờ 2 thằng càng thêm hoảng hốt khi chợt nghe sau lưng vọng lên một tiếng kêu thật thảm thiết…

Hai thằng giựt bắn người, quay lại nhìn ra sau lưng. Trời ơi! Giữa bãi đất tha ma là một con mèo đen nằm phục lên trên ngôi mộ nhỏ. Con hắc linh miêu giương cặp mắt xanh lè lên nhìn 2 đứa tụi tui kêu thật ai oán Meeeeeooooooo …. Meoooooooooooo

Tui run lên vì sợ£. 2 thằng tranh nhau chạy lại mở cửa thoát thân. Tui thấy Tui đụng vào chốt cửa rồi nhưng lại giật mình quay lại. Tui đoán là Tui tính chụp thêm 1 tấm hình con mèo này nữa làm chứng rồi mới chạy rạ Nhưng riêng tui thì sợ lắm rồi nên bất chấp là mang tiếng nhát gan. Tui lách qua T, giơ tay tính kéo chốt cửa lên. Nhưng ngón tay tui vừa chạm vào cửa thì có một luồn điện chạy phực qua làm tui hết hồn co tay lại. Giờ tui mới hiểu ra hành động vừa rồi của T. Sau lưng 2 thằng tui, con linh miêu vẫn cất lên n~ tiếng meo meo não nề. Tui quay lại nhìn T. Tui cũng hoảng lắm rồi. Xong Tui cũng thử một lần nữa. Tui vừa chạm tay vào hàng rào, tui nghe nổ tạch tạch và chổ bàn tay của Tui với hàng rào lóe lên như nẹt lửa. Tui rút tay về ngay và nhìn sang ý kêu đến phiên tui thử đị Tui vừa bị điện giựt rồi cũng sợ lắm nhưng biết làm sao đây. Tui lại thò tay ra và cũng bị giựt còn mạnh hơn hồi nãy nữa. 2 tụi tui ngán rồi không đứa nào dám thò tay ra đụng cửa hàng rào sắt nữa….

Trong khi đó trên nấm mộ nhỏ kia con linh miêu vẫn kêu lên từng tiếng thê lương sầu thảm …

Hông hiểu sao nãy giờ 2 đứa tui hông sợ gì hết. Nhưng bây giờ nghe tiếng con linh miêu này kêu lại hoảng sợ đến thế. Tui nghĩ lẹ qua trong đầu cầu nguyện đủ thứ. Nào là Chúa, Đức Mẹ Maria, Phật Thích Ca, Quan Thế Âm Bồ Tát, thánh Ala, đức Jehovah, đức thầy Huỳnh Phú Sổ, …tùm lum hết … Hắc linh miêu tử kia vẫn không ngớt kêu vang. Mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau đổ ra trên lưng tuị Tui thấy chưa bao giờ lạnh như lúc này … Tui và Tui nhìn nhau sợ hãi. Tui như đang lẩm bẩm ” chết rồi H ơi! chết rồi! làm sao thoát ra bây giờ, có ai cứu mình hông, chết rồi H ơi! “. 2 đứa như nghệch ra hông biết làm sao thoát thân đây. Trong lúc hoang mang tui chợt nhớ đến bài học căn bản đầu tiên ở trại chuyển tiếp Thái Lan là ở trên đất Mỹ nếu bạn có chuyện gì cần giúp đỡ khẩn cấp thì hãy gọi số 911. Tui nghĩ lại mình có thói quen để cellphone trong túi quần bên trái. Tui chụp tay xuống nhưng sao thấy đùi trái phẳng trơn hông có gì cộm lên cả. Tui thọc tay vô túi quần phải cũng hông có gì. Tui lục tung hết các túi áo khoác, tui mò mẫm xuống 2 túi quần sau cũng hông thấy cái cellphonẹ Rõ ràng mình CÓ đem theo cellphonẹ Tui nhớ lúc trên đường đi còn dùng phone gọi rũ VIT Quay đi ra chung nữa mà. … vừa sợ vừa bực mình! chẳng lẻ mình làm mất cái cellphone trong lúc cần nó nhất như vầy !

Tui móc hết túi này đến túi kia mà vẫn không tìm thấy cái cellphonẹ Con linh miêu kia thì cứ ngồi đó giương cặp mắt ma quái nhìn 2 đứa tui mà kêu meo meo thiệt là thảm thiết. Nghe mà rợn tóc gáy. Tui loay hoay nhìn xuống đất xem có đánh rơi cái phone không. Nhưng trời quá tối đi, hông thấy gì hết. Trong lúc gần như tuyệt vọng đó tui bỏ tay vô túi quần trái phía trước lần nữa thì đụng ngay một vật bằng sắt lạnh lạnh. Nó đây rồi! Mừng quá tui rút phone rạ Lụp chụp mãi tui bấm được số 9 1 1.

Sau khi reng reng vài tiếng, đầu dây bên kia một giọng nữ thánh thót cất lên hỏi tui cần giúp gì hông. Tui lấp bấp trình bày sự việc bị stuck trong 1 cái hàng rào tại Euclid và Hazard ở thành phố Westminster vậy vậy. Nữ nhân viên kia bình tĩnh khuyên tụi tui cứ an tâm, đừng hoảng hốt, don’t worry cô ta sẽ send người đến help liền. Khoảng chừng một phút sau có 2 chiếc xe cảnh sát chớp đèn từ hướng ngã tư Euclid và Westminster chạy xuống. Hông hiểu sao lúc thấy ánh đèn xe cảnh sát từ xa, 2 đứa chúng tui tự nhiên như tỉnh rạ Lúc đó như có một làn sóng vô hình ấm áp phủ lên cả 2 đứa, tui hông thấy lạnh nữa. Đồng thời đem lại cho tui một cảm giác bình an vô sự như là chưa có chuyện gì kinh dị xãy ra vậy. Chỉ thấy bóng dáng 2 chiếc xe tiến đến gần mà tui từ sợ sệt chuyển qua an tâm.

2 chiếc xe cảnh sát trờ đến, quẹo phải trên đường Hazard rồi dừng xe bên phía vườn dâu.

Tự dưng tui nghe tiếng lách cách bên tai thì ra Tui lại bấm máy chụp hình rồi. Tui không ngờ Tui cũng trở lại bình thường nhanh như vậy, mặc dù trước đó thôi 2 đứa còn hoang mang không biết làm gì.

Xe ngừng lại, 2 viên cảnh sát bước ra đứng bên kia soi đèn pin về hướng bãi đất ma …

Thấy 2 viên cảnh sát rồi, tui mừng lắm. Quên cả sự sợ hãi vừa rồi, một tay tui kéo chốt cửa lên, tay kia xô cửa bước rạ Thật lạ thay, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra mà hông có hiện tượng giựt hay xẹt lửa nữa.

2 vị cảnh sát ngoắc đèn pin ý chừng họ muốn hỏi thăm. Tui bước đến nói chuyện với họ. Trong khi đó Tui quay vào trong chụp được 1 tấm hình con linh miêu.

2 nhân viên cảnh sát chợt hỏi tụi tui đi đâu vào giữa đêm khuya như thế này. Tui trình bày rằng tụi tui nghe đồn bãi đất này có ma. Nhân việc gần đây đọc được một bài viết online nên 2 đứa tò mò rũ nhau ra đây xem sao. Nhân viên cảnh sát tóc trắng tỏ vẻ ngạc nhiên nói rằng anh ta được chuyển về đây tuần tra hằng đêm khoảng 3 năm nay rồi sao chưa hề nghe ai nói đến việc căn nhà ma này. Anh ta còn vặn hỏi thế những lời đồn đãi về căn nhà ma này như thế nào. Tui thuật lại n~ chuyện đọc trong post của BlueTiger và n~ chuyện khác tui nghe từ bạn bè. Anh ta nghe xong chỉ cười hề hề.

Đang nói chuyện tui quay lại nhìn về hướng 3 ngôi mộ thì một lần nữa cảm giác kinh hãi lại xâm chiếm tâm hồn tui … Từ hồi nào, phía bên kia đường Hazard con hắc linh miêu đã di chuyển ra ngoài hàng rào đến gần góc ngả tư đường ngồi giương cặp mắt xanh lè chăm chú nhìn 4 người chúng tôi.

Tui ú ớ hướng tay mình chỉ về linh miêu. Vị cảnh sát tóc trắng giơ cao đèn pin hướng về bên kia đường. Ánh đèn quét tới nơi, linh miêu bỗng rú lên một tiếng thật lạ và quay đầu bỏ chạy. Nghe tiếng rú đó 2 vị cảnh sát băng qua đường rọi đèn chiếu theo. tui và tui nhờ có 2 vị cảnh sát gần đó nên cảm thấy lên tinh thần vọt qua đường theo họ. Dõi mắt nhìn theo thì thấy linh miêu chạy dọc trên Euclid về hướng đường Bolsa.

Chạy được mươi căn nhà linh miêu nhãy lên cào cào vào khoảng không như gặp phải một địch thủ vô hình nào đó. Tụi tui tiến gần hơn thì thấy linh miêu đã thôi nhãy lên cào xé mà nằm dãy dụa một cách đau đớn, thét lên n~ tiếng thật quái dị.

Đến nơi tui định thần nhìn kỹ thì thấy con linh vật nằm thoi thóp trên mặt đất không còn cử động được nữa. Máu từ miệng trào ra từng hồi.

… thế nhưng …

… đây không phải là một con mèo nhỏ như lúc nãy. …

… … con linh vật hiện nguyên hình lên là một con chó đen thật lớn.

Nhân viên cảnh sát tóc đen chạy xe tới , bồng con chó bỏ vào băng sau xe nói rằng sẽ đem đi cấp cứu tại một bịnh viện thú vật gần đó. Chiếc xe đảo 1 vòng chạy ngược lên hướng đường Garden Grove. Vị cảnh sát còn lại vào xe nói gì với tổng đài đó.

Trong lòng tui và tui lúc đó cũng ngổn ngang trăm mối. Nhưng có 1 vị cảnh sát kế bên tui an tâm phần nào. Tui xin viên cảnh sát còn lại chụp 1 tấm hình kỷ niệm buổi tối đầy những sự kiện kinh hoàng này….

Anh ta vui vẻ nhận lời xong bảo tụi tui rằng khu vực này rất là nguy hiểm thường xuyên xảy ra tai nạn xe cộ chết người; những vụ trộm cắp; giết ng` cướp của; băng đảng bắn nhau. Đó là lý dọ họ thường xuyên đi tuần tra vòng quanh khu vực này. Cho nên khi nãy vừa nghe tin dispatch từ 911 họ mới có thể đến nhanh như thế. Sau cùng anh ta cảnh báo tui và tui từ rày về sau đừng nên đi gần khu vực này từ chạng vạng tối đến tờ mờ sáng để tránh điềm không hay xảy ra cho bản thân mình. Lúc đó nhân viên cảnh sát kia điện đàm về báo cho nhân viên tại hiện trường rằng: khi anh ta đến bịnh viện thú vật mở cửa sau ra… thì con chó nằm trên nệm sau xe không còn là một con chó đen nữa, nó đã biến mất …mà thay vào đó là một con chó trắng !

Quá kinh hãi rồi, tui hối tui đi về ngay.

oOo

Tòa soạn Việt Weekly nằm ở góc Euclid và Garden Grove ở phía Bắc Little Saigon, Nam California. Mỗi khi xuống phố, chạy dọc theo đường Euclid, tới Bolsa, bẻ ngoặt qua tay phải về trung tâm Little Saigon là tiện nhất. Con đường được cho là bên rìa của Little Saigon, chạy theo trục Bắc-Nam này, khoảng 10 năm về trước còn rất trống trải, ít hàng quán Việt Nam. Dạo gần đây Little Saigon đã phát triển tới góc Euclid và Westminster với chợ Người Việt, và xa hơn nữa về phiá Đông Bắc là chợ Đà Lạt ở góc đường Euclid và Garden Grove. Thế nhưng quãng gần Little Saigon, khúc Euclid và Hazard lại chơ vơ những mảnh đất bỏ hoang, mà nhiều người Việt Nam đồn là có ma.

Những chuyện kể lại, không chuyện nào ra chuyện nào, loáng thoáng những chi tiết như “Không có ai ở đó nổi, ngay cả ông Mỹ đen vô gia cư, vào đó ngủ không được, nửa đêm bị ma ám, đến nỗi phải bỏ đi.” Có nhiều cô bây giờ trong tuổi hai mươi, kể lại rằng Vvâng, đúng rồi, từ hồi còn nhỏ, nhà ở gần đó, ai cũng đồn là căn nhà có ma, mỗi lần đi qua, sợ hết hồn, chạy có cờ.” Mảnh đất bỏ hoang trong một thời gian dài đó làm cho nhiều người không tin, cũng phải đặt dấu hỏi nghi ngờ.
Ngay tại góc đường đó là một vườn dâu, với những công cụ làm nông rỉ sét, như lưỡi cày, xe ủi đất rất cũ như từ thời thập niên 40, 50. Căn nhà nằm trên bãi dâu, nhỏ nhắn, sơn màu xanh và trắng đã cũ, màu gỗ như đã mục và sơn bắt đầu bong tróc. Nó nằm sâu vô bên trong, chung quanh được bao vây bởi những lùm cây rậm rạp và những hàng rào xiêu vẹo, làm tăng thêm vẻ cô liêu của một không khí của một thời rất xa, đã qua, một thời, khi mà quận Cam còn là những nông trại đìu hiu. Đối diện bên kia đường là một building căn-tin, tương đối lớn, bỏ hoang. Thềm xi măng màu trắng xám nhạt nhòa loang lổ, cỏ xanh mọc qua những kẽ nứt, như một thế giới chết và sống đang đan quyện với nhau.
Mấy tháng gần đây, có một căn nhà đang được xây trên bãi đất này. Dân Bônsa đang xầm xì bàn tán nhau về căn nhà này và những vụ ma đuổi. Thậm chí, một câu chuyện đang lưu truyền và chưa được kiểm chứng là có một người Mễ bị té chết trong lúc nhà đang xây, cho nên phải bị ngưng việc xây cất.
Những câu chuyện ma này cứ nằm trong trí tôi mỗi khi phóng xe ngang qua góc phố này. Hai năm về trước, ký giả Đỗ Vinh có làm phóng sự về ma ở góc đường này, sau đó xe bị đụng và nhiều chuyện xui xẻo khác đã xảy ra. Anh đổ thừa cho việc làm phóng sự ma cho Việt Weekly mà ra. Tôi là người làm khoa học, không tin tưởng chuyện ma quỷ cho lắm, nhưng cũng không loại bỏ, và chờ dịp tìm hiểu chứng kiến cho biết thêm . Với chuyện của Đỗ Vinh, tôi cho rằng, chẳng qua chỉ là một sự ngẫu nhiên mà thôi.
Lúc chiều ngày thứ ba, 16 tháng 8, tôi tàng tàng phóng xe qua góc đường này, chợt thấy trên nóc của căn nhà đang xây lở dở, có người đang ngồi đóng đinh. Tôi thở phào, “Thấy chưa, làm gì có chuyện ma.” Tôi quyết định vòng xe trở lại, để xin một tấm hình đăng báo và hỏi chuyện cho độc giả Việt Weekly được rõ.
Tôi đậu xe bên vệ đường, lấy máy ảnh, máy ghi âm, bút chì, giấy trắng, và tiến về căn nhà. Tôi cẩn thận chụp một vài bức ảnh từ xa, để trong trường hợp có bị đuổi chạy, trong máy cũng được một vài tấm hình.
Oâng thợ người Mễ trên nóc nhà nhìn tôi chụp hình với ánh mắt hơi dè chừng, có gì hơi là lạ, như biết rằng tôi sẽ hỏi anh ta câu gì. Tôi chợt nghĩ bụng, không lẽ chuyện ma và người té chết, có thật sao, chuyện ly kỳ rồi đây. Trong đầu tôi thoáng lên một chút lo lắng, “Vậy thì không lẽ, chuyện Đỗ Vinh nói cũng đúng hay sao, tức là nếu tôi tiến tới làm phóng sự ma này, sẽ có một chuyện gì không may sẽ xảy ra đến cho tôi?” Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng bản tính khoa học muốn tìm hiểu và muốn chứng nghiệm chuyện ma thật sự đã làm tôi mạnh dạn tiến bước vào trong sân.
Tôi hỏi một anh thợ người Mễ về chuyện ma ám và người té chết. Anh ta vừa cười vừa tỏ vẻ hơi khó chịu, nói “Tôi có nghe báo Việt Nam viết về chuyện đó, nhưng hoàn toàn sai hết. Không có ma, và không có ai té chết.” Tôi vui vẻ xin anh một tấm hình, và nói tôi sẽ đăng những lời anh nói, và đó là hình thức đính chính công luận tốt nhất. Anh từ chối không muốn đăng hình hay họ tên. Hơi thất vọng, tôi nghĩ, chuyện này mà không có hình của một người bằng xương bằng thịt nói lên câu phủ nhận này sẽ mất hay. Tôi khẩn khoản thêm, hỏi có ai người Việt Nam là ở đây không? Anh ta giới thiệu tôi với người đang đứng sâu bên trong căn nhà.
Hỏi chuyện, anh người Việt này tên là Phong Hồ. Thực ra anh là xếp của cả đội ngũ đang làm xây cất ở đây. Công ty của anh là Trans Construction. Anh cũng xác nhận là không có vụ té chết người. Trong suốt thời gian xây cất ở đây, hai, ba tháng nay, không có một hiện tượng huyền bí nào xảy ra cả. Anh than “Trời ơi, người Việt mình sao cứ ác miệng đồn bậy, làm bà chủ nhà này khổ tâm muốn chết. Tôi làm ở đây hồi nào tới giờ mà đâu có thấy ma quỷ gì đâu.” Anh xưng tên họ và cho phép tôi chụp hình đăng báo.
Chia tay anh, lòng tôi xác quyết rằng chuyện ma không có thật. Bước qua cổng ra về, trong tôi cứ thắc mắc “Tại sao một chuyện không có thật mà lại lưu truyền trong cộng đồng Việt Nam trong một thời gian lâu hơn 20 năm như vậy nhỉ? Có một cái gì đó rất lạ về bản chất của người Việt Nam thích tin chuyện huyền bí, ma quỷ chăng?”
Miên man, đi về phía xe đậu, ngẩng đầu lên, tôi hoảng hốt, vì chợt nhìn ra cốp xe sau của mình đang bị mở tung, và cánh cửa xe bên hông trái chưa được đóng kín lại. Tôi chạy tới nơi, lòng lo lắng về một chuyện không may nhất có thể xảy ra, là chiếc máy điện toán laptop quý giá, một vật chẳng ly thân của tôi có thể bị đánh cắp. Nhìn vào cốp xe trống trơn, tôi vừa tiếc, vừa giận, vừa giật mình, “Không lẽ con ma nào đó muốn chơi khăm mình?”
Tôi tưởng rằng mình đã có một kết luận về chuyện ma, hóa ra, bây giờ lại còn thẫn thờ suy nghĩ về nó.ª

Có phải Đỗ Vinh đã gặp…Ma?

LTS: Ký giả Đỗ Vinh, người từng giúp Việt Weekly thực hiện phóng sự về căn nhà bị ma ám nằm trên đường Euclild cách đây hơn 1 năm. Nhân sự kiện nói lại về căn nhà ma, theo lời đồn đại có án mạng xảy ra trong thời gian khởi công xây dựng nhà mới. Việt Weekly đã được ông Đỗ Vinh kể lại kinh nghiệm của ông trong thời gian làm phóng sự trước đây. Cần mở ngoặc ở đây, đang khi thu băng cuộc nói chuyện với Đỗ Vinh, cuốn tape trong máy thâu bị cuốn lại, tiếng băng nhão rít lên như một lời quở trách, mặc dù cuốn tape mới tinh!

VW: Cách đây hơn 1 năm, khi nhắc lại câu chuyện, có vẻ như anh vẫn còn… mất bình tĩnh. Có thật là anh đã gặp ma trên con đường Euclid, góc Hazard, tại căn nhà ma?
ĐV: Có thể là một cảm giác mạnh. Tuy không có gì là cụ thể. Khi tôi đến địa điểm để viết bài, tôi cảm thấy thật là khó chịu. Nó không hẳn là sự sợ sệt, nhưng tôi cảm giác ngay có một cái gì không ổn. Tôi nhớ Việt Weekly có nhờ tôi chụp ảnh luôn cho loạt phóng sự nữa, không chỉ viết bài. Tôi đã tìm chỗ đậu xe cho an toàn, để bước xuống chụp hình. Tôi đậu ít nhất là hai chỗ khác nhau, để có những góc cạnh khác nhau. Khi tôi bước xuống xe thì…
VW: Ma có hiện ra không?
ĐV: Không. Ngay khi tôi vừa mới bước ra khỏi cửa, có một hiện tượng rất lạ, nhất là tôi có tính cẩn thận, từ trên xe bước xuống, tôi đã ngó trước ngó sau, thế mà vèo một cái, một chiếc xe màu trắng, vọt qua, xém chút nữa là cán tôi, chạy thẳng giữa trời trưa nắng! Ngay lúc đó, tôi muốn trở lại xe, đi luôn. Nhưng lý trí của tôi đã giữ tôi lại, không cho phép mình bỏ cuộc. Tôi nghĩ không lẽ chỉ vì một hiện tượng xe vọt qua, xém đụng mà bỏ cuộc thì không được. Tuy nhiên, trong lòng tôi cũng dấy lên chút hoài nghi vì sự bất thường như vậy. Thế là tôi giữ lại bình tĩnh để tiếp tục công việc. Một điểm khác lạ nữa mà khi nhắc lại, tôi vẫn thấy có một điều gì rờn rợn…
VW: Anh thấy ma hả?
ĐV: Tôi nhớ rất rõ là khi mình chụp hình, tôi đã dùng máy ảnh, phim nhựa để chụp, hết khoảng 3 cuộn phim, lấy mọi góc cạnh của khu vực cho chắc ăn, vì tôi biết Việt Weekly rất khó tính trong việc chọn hình ảnh, nên mình cố chụp nhiều cho đủ tiêu chuẩn. Thế mà, khi đem đi rửa, đến hơn 2 cuốn phim bị… đen thui! Chỉ còn một ít hình ảnh còn sót lại lờ mờ, không rõ hình thù. Khi tôi về báo cáo lại với Ban hình ảnh của Việt Weekly, anh Etcetera không chịu tin, nói tôi cho xem mớ ảnh bị cháy đen, anh cũng hết cả hồn. Sau đó, đích thân anh đã dùng máy digital camera đi chụp gấp cho kịp bài phóng sự về căn nhà ma. Tôi đã đến nơi rửa ảnh, chỗ tôi vẫn rửa là tiệm Costco, họ cho biết là phim bị hư, cháy nám. Điểm tôi lấy làm lạ, là cả 3 cuộn phim, gần cả 100 tấm, lại không dùng được tấm nào! Thật là kỳ dị. Do đó, bài viết của tôi không có hình. Chỉ có hình của Etcetera. Lần thứ hai, tiếp nối loạt bài này, nói về 9 vượng địa của Little Saigon, tôi lại trở lại khu vực nhà ma một lần nữa, nhằm chụp lại một lượt hình, với máy mới, phim mới hẳn hoi. Vừa mới quẹo vào khu vực định dừng xe, đến để tìm chỗ đậu, một lần nữa, một chiếc xe, cũng màu trắng vọt ra, xém chút xíu nữa đâm phải tôi, và vọt đi, không kịp cho tôi nhìn thấy tài xế hay bảng số xe! Trong chớp nhoáng, tôi thoát nạn!
VW: Anh thấy gì nữa không?
ĐV: Ngay lúc đó, thần sắc tôi rất bất ổn, có một tiếng nói nào đó trong tâm thức, kêu tôi đừng dính vào chuyện này nữa, nếu không, sẽ có nhiều chuyện không hay. Thế là tôi đã bỏ cuộc, viết lửng, không đi hết loạt bài mà tôi dự tính viết trên Việt Weekly. Trong bài viết, tôi chỉ nói bóng nói gió nhiều hơn là đi thẳng vào vấn đề, khiến cho tòa soạn cũng không hài lòng. Đến bây giờ, sau khi chính thức không còn viết cho Việt Weekly nữa, nhân các anh tiếp tục nói về căn nhà ma, tôi đã bạo miệng kể lại kinh nghiệm của mình cho độc giả tỏ tường.
VW: Trong kinh nghiệm vừa kể, anh có tin là có ma quỉ ám con đường Euclid không?
ĐV: Khoảng hai tuần nay, tôi nghe dư luận đồn đại rất nhiều về hai căn nhà mới xây trên vùng đất bị ma ám này. Người thầu hai căn nhà là anh Thành “hói” (vì anh hơi ít tóc). Không biết tin này có đúng không, cần phải kiểm chứng lại, là có một nhân viên người Mễ khi leo lên trần nhà để đóng đinh, đã bị té xuống đất, bị thương ở sọ. Mang vào bệnh viện, hai ngày sau cho về nhà thì mất. Căn nhà vẫn được tiếp tục xây, không bị điều tra vì không có lý do gì để mà điều tra, hay phải ngưng công trình. Nhưng chuyện tai nạn, thiên hạ đồn đại rất nhiều. Cái té, chết từ căn nhà ma đó.
VW: Như thế, theo anh, vấn đề bị ma ám, với những oan hồn uổng tử còn vất vưởng trong khu vực nhà ma Euclid đã khiến cho cá nhân anh cảm thấy có gì bất an, anh có tin là có ma ở khu vực này không?
ĐV: Theo sự hiểu biết của tôi, đất đai có sự linh thiêng riêng của nó. Người có linh nhân, đất có linh địa. Có những vùng đất chết, nagative energy, đất có nhân điện. Nếu đất xấu, có ảnh hưởng đến người. Tuy nhiên, theo nhiều câu chuyện kể lại, nơi vùng đất này có nhiều dấu hiệu ma quái, từ mấy ông Mỹ đen bị ma rượt, cho tới bà già chết khô trong nhà, căn nhà bị phá đi, mãi cho tới bây giờ mới có người mua, xây lên, rồi lại có tai nạn gây chết người v.v. thật là bất thường.
VW: Nếu như một lời đề nghị anh đến đó ngủ lại qua đêm, hay tiếp tục viết lại loạt bài về căn nhà ma này, anh nghĩ sao?
ĐV: Bây giờ thì không. Hiện nay, tôi đang làm về nhà đất, địa ốc. Nói về căn nhà này, khi dự án làm nhà, chủ đất là người Việt Nam cũng đã tìm tới chúng tôi để hỏi giá để xây cất, nhưng tôi đã từ chối, dù được trả giá cao. Thế rồi tôi nghe có người nhận thầu làm căn nhà. Tôi thực ra rất mừng là có người dám nhận làm. Tôi nghĩ là cũng may mà tôi không nhận. Vì tôi biết, có những chuyện mình không thể cố chấp, không thể liều lĩnh xâm nhập vào những thế giới vô hình mà chúng ta chưa giải thích được. Vậy thì tại sao lại phải cố tình thử thách mình làm gì? Nếu mà có ma thì cũng đã sao? Tại sao tôi phải thử, hơn nữa, với kinh nghiệm tôi đã trải qua, nhất định tôi không dám làm rồi. Xin chịu thua!ª

Căn nhà đang xây ở góc đường Euclid & Hazard

Vùng đất bị ma ám góc đường Euclid và Hazard, như lời đồn đại của hầu hết các cư dân trong vùng Westminster hiện nay đã có chủ, hiện đang xây lên một căn nhà hai tầng, bề thế, tuy vẫn tiếp tục được loan truyền từ cửa miệng của các mợ nội trợ, các bà bán hàng, các chị làm nails, cả cánh đàn ông, và giới báo chí tại quán café như Factory, Lily Bakery, Gala Bakery. Câu chuyện sôi nổi bình luận vào mỗi buổi sáng, sau khi tuần báo đưa tin vào tuần trước, về việc laptop của ký giả Ô Quan Hạ, cũng như những dấu hiệu bí ẩn từ cuộc thăm dò, viết bài cho Việt Weekly từ một năm trước của ký giả Đỗ Vinh.

Một màn sương huyền hoặc vẫn bao trùm lên vùng đất mà tứ thời bát tiết, người dân vẫn e dè khi đi ngang qua đây. Sự hiếu kỳ đã kéo tôi trở lại căn nhà, đúng hơn, khu vực này để quan sát và ghi nhận những gì xảy ra (nếu có), giúp độc giả khắp nơi biết thêm về một nơi đang được dư luận chú ý về chuyện ma cỏ. Tôi đã dừng lại khoảng 10 phút, đi loanh quanh căn nhà đang xây, bên cạnh đống vôi vữa, gỗ lát vất ngổn ngang trước sân. Hôm nay là ngày lễ Lao động, mọi người được nghỉ. Đám công nhân xây cất căn nhà này cũng được nghỉ, không đi làm. Tôi vội vàng chụp một số hình ảnh để làm tài liệu cho loạt bài của mình sau này, khi cần thiết. Đứng một lúc lâu, không thấy gì lạ, tôi thay đổi ý định, đi một vòng ra phía xóm sau căn nhà ma, dự tính gặp ai đó, để hỏi xem họ nghĩ gì về chuyện ma quái đang đồn đại. Ngôi nhà tôi dừng lại ngay phía sau căn nhà ma, là một gia đình Việt Nam, tôi đoán thế, vì chiếc xe đậu phía trước, nhìn vào bên trong, lại có mấy tờ báo Việt ngữ. Thêm nữa, ngó qua cổng có khoá, nhìn vào bên trong, tôi thấy có một tấm biển nhỏ, ghi “Xin để giày, dép bên ngoài”, bằng tiếng Việt. Tôi bấm chuông khoảng 10 lần, không có ai ra mở cửa. Chắc mọi người đi vắng, hoặc đã đi nghỉ lễ Lao động từ tuần trước. Căn nhà có lối đi thật đặc biệt, với cây cối um tùm, những chậu kiểng, kệ, tượng thật bí hiểm. Đang định bụng thối lui, mà không thu lượm được chuyện gì đáng kể để hầu độc giả, bỗng ở phía bên kia đường, có một tốp thanh niên người Mỹ đang ngồi tụm năm tụm ba dưới tàng cây. Họ chú ý đến tôi, chỉ chỏ. Không ngại tiếp xúc, tôi đã đến thẳng với họ, và nói rõ ý định của mình là tìm hiểu, phỏng vấn những câu chuyện liên quan đến ngôi nhà ma ngay góc đường Euclid và Hazard. Tưởng rằng chỉ người Việt Nam chúng ta quan tâm, đồn đại về chuyện ma quỉ, ai dè, đám thanh niên Mỹ đã xúm lại, hào hứng góp chuyện. Ngoài các câu chuyện tôi đã nghe, và được lập lại tương tự, hai thanh niên, Michael và John khiến tôi chú ý. Họ nói về căn nhà ma một phần, phần chính, họ lại kể về tiệm A Food Store đối diện với căn nhà ma, cũng ngay góc đường Euclid và Hazard!

Theo lời John, người tin 100% vào các hiện tượng ma quái, dù có trả $1,000 “Tôi cũng không dám héo lánh tới khu đó vào ban đêm”. John cho biết gia đình anh tới đây ở được 5 năm. Các câu chuyện đồn về ma chỉ trong vòng 2 năm nay, anh nghe ngày càng nhiều. Điều anh rất thắc mắc về tiệm A Food Store đó là tại sao tới giờ phút này vẫn chưa có ai sang lại để buôn bán. Người thanh niên tên Michael, bạo gan hơn, anh nói rằng không tin vào ma quỉ, và anh cũng có máu mạo hiểm không thua gì những thám tử trên màn bạc. Michael kể là mấy đứa bạn của anh nói rằng, sở dĩ tiệm A Food Store đó phải đóng cửa vì không mướn được người bán hàng. Lý do là vì bị ma nhát đến độ họ khủng hoảng. Theo lời đồn, lần cuối cùng, trước khi quyết định đóng cửa tiệm, vị chủ nhân đã phải ra tòa, bồi thường cho ít nhất là hai nhân viên vì họ đã thực sự bị khùng, vì đã gặp những hiện tượng vô cùng quái đản xảy ra tại tiệm, bất kể ngày hay đêm. Đó là những vị khách ma tới mua hàng. Những tiếng rên la trong phòng đá, nhà kho, và ghê gớm nhất là sự di chuyển các đồ đạc, hoặc những lần bị xáo tung hàng hoá. Có lần hiện tượng ma xảy ra liên tiếp cả tuần lễ, mỗi khi mở cửa vào sáng hôm sau, toàn bộ cửa tiệm bị đảo lộn các vị trí, ví dụ nơi đặt máy móc, đặt hàng hóa bị di dời đi, hoặc bị phá hoại. Chủ nhân đã đặt hệ thống thu lén, nhưng vô phương, mà hình bị nhiễu, thậm chí có một bàn tay vô hình nào đó dùng gói thực phẩm, hoặc lấy trứng gà ném thẳng vào màn hình một cách thô bạo! Nói tóm lại, qua lời đồn đại, là vị chủ nhân đã không thể nào tồn tại được với sự quấy phá của âm hồn đang hoành hành dữ dội tại tiệm của ông ta. Cho đến một hôm, ông quyết định ngưng bán, bỏ về và đóng cửa vì biết chắc sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng vì ma, quỉ (?) đã không còn sợ ai nữa, khi chúng đã liên kết thành một tập đoàn với nhau để phá người. Và tập đoàn đó có liên hệ từ căn nhà ma đối diện!

Dưới đây là lời kể của một nhân viên người Mễ đã truyền khẩu lại trong nhân gian, và câu chuyện này đến nay vẫn còn làm cho mọi người kinh hoàng, dẫn đến chuyện phải đóng cửa cửa tiệm A Food Store vô thời hạn. Hiện nay, anh Mễ này đã trở về Mễ sinh sống, với số tiền bồi thường của ông chủ để chữa bệnh… điên loạn. Câu chuyện được kể như sau: “…Một buổi tối, khi tôi đang định đóng cửa ra về, vì ở đây không ai dám ở lại sau 7:00PM” lời kể của một nhân chứng từng bán hàng kể lại cho Michael nghe, “Có một thiếu nữ trẻ, đẹp (người Mỹ trắng) đã đến A Food Store, lục lọi, chọn lọc rất nhiều các thứ thức ăn lẩm cẩm, từ những bịch snack, chips, cho tới các thức ăn khô, ice-cream, kẹo chocolate v.v., có điểm lạ là người con gái này cứ để mái tóc xõa, phủ kín khuôn mặt, mà tôi đoán là phải đẹp, vì nàng có một thân hình hoàn mỹ, nảy nở… Thông thường, khi vào giờ phải đóng cửa, tôi (người bán hàng người Mễ) rất khó chịu phải chờ đợi một ai đó cứ lấn cấn mua hàng, làm mất thời gian của tôi. Tôi là người bán hàng theo buổi, nên chuyện ở lại không có lợi gì thêm, chưa kể mấy người bạn bán hàng trước đây kể lại, cứ sau 7:00PM, coi chừng… sẽ có những chuyện bất thường xảy ra. Không nên ở lại sau giờ “định mệnh” đó.” Cần nói rõ thêm, câu chuyện xảy ra vào khoảng tháng gần cuối tháng 10, tức là có ngày lễ Halloween, lễ của hồn ma bóng quế… “Trở lại với người thiếu nữ Mỹ trắng đẹp (?) với thân hình bốc lửa nhưng cứ giấu mặt khiến tôi thắc mắc quá. Một điểm lạ nữa là khi cô gái xuất hiện, một mùi thơm như mùi xạ hương bốc lên rất quyết rũ, mỗi khi cô nàng mang một đống hàng ra quầy tính tiền, tôi ngồi bên trong nhìn ra, cũng thấy lờ mờ vóc dáng của cô ta thôi. Lục cục lâu quá, rồi tôi nghe tiếng loảng xoảng, lục cục, rồi tiếng thút thít khóc ở góc tiệm. Tôi hoảng quá, định gọi 911. Vừa nhấc phone, tôi nghe tiếng cô gái kêu cứu “Cứu tôi… cứu tôi…!” Thế là tôi bỏ phone, chạy tới góc nhà, thấy cô gái đang ngồi trên một vũng… nước! Cô ta nói là bị té khi ôm trên tay nhiều đồ quá. Tôi nhìn vũng nước chảy ra càng lúc càng nhiều, giống như từ một vòi nước trong người cô ta chảy ra vậy. Ban đầu tôi tưởng cô ta… đái, nhưng không, ai lại đái nhanh dữ vậy, nước chảy ồ ồ. Tôi bỗng thấy hoa cả mắt vì mùi thơm toát ra từ thân thể của cổ, rồi từ vũng nước… Khiến cho tôi thấy tối sầm mắt lại, rồi thấy màu nước hoá thành màu đỏ ối như máu. Tôi ngất đi!” Đó là lời khai của anh Mễ trong hồ sơ tòa án và bệnh viện tâm thần. “Sau đó… không biết là tôi được ai đó lay dậy. Khi choàng tỉnh, nhìn đồng hồ, tôi thấy đã khoảng 11:55PM. Đầu óc còn ngầy ngật, nhưng tôi định hình được ngay hoàn cảnh cũng như diễn tiến xảy ra cho mình trước đó. Trong tiệm không còn ai… Cô gái cũng biến mất. Nhưng hàng hóa bị lục lọi, bị lấy đi lung tung, coi rất bề bộn. Bước ra sân, tôi thấy những gói hàng, đồ ăn vương vãi khắp sân, nhiều gói chips còn bị ai đó xé ra, các mảnh chips còn văng tung tóe ra ngoài đường. Lo ngại cho cái xe của mình còn nằm ở góc tiệm, tôi đi ra ngoài, thấy xe vẫn y nguyên, chỉ có một hàng chữ viết tay, nguệch ngoạc trên phía kính trước bằng một chất lỏng màu đỏ bầm với nội dung “Cảm ơn anh đã cho chúng tôi thực phẩm trong 10 ngày…” Câu này làm tôi thắc mắc. “Chúng tôi” là ai? Tôi đem thắc mắc đó trong đầu không lâu, câu trả lời đã có ngay trước mắt… Dò theo những vết thực phẩm rơi vãi, tôi đã đi từ cửa tiệm A Food Store bên này đường, để đi băng qua cái đèn, để tới căn nhà màu hồng (cần nói rõ thêm, lúc đó, căn nhà ma không có ai ở, không ai thuê, nên bỏ trống… hoang tàn. Thỉnh thoảng, có những người vô gia cư, thậm chí có những đôi trai gái, hoặc dân nghiện, bán dâm cũng sử dụng lai rai nơi này để hành sự hoặc ngủ tá túc vào mùa lạnh). Khi đi, tôi có mang theo đèn pin, đồng thời, tôi đã cẩn thận gọi điện thoại báo cho cảnh sát, báo cho chủ nhân biết diễn tiến xảy ra để họ đến cấp cứu cho tôi. Theo dấu đồ ăn bỏ vương vãi, tôi đi vào căn nhà hoang. Quả nhiên, tôi thấy ở đây rất nhiều đồ ăn được lấy từ tiệm bên kia. Chất hàng đống trong góc phòng, trong garage. Tôi nghĩ là để ôm từng đống đồ ăn, thức uống qua bên này, nếu một người ôm, ít nhất phải đi 10 chuyến. Và với khoảng thời gian tôi bị ngất đi từ 7:00PM tới gần 12:00AM, chắc cũng khớp với việc làm của người con gái kia. Nhưng không có ai ở đó. Tôi không dám ở lâu, nên quay về ngay, sợ có chuyện không hay xảy ra, hoặc cảnh sát hay có ai tới tiệm không có người, cũng kẹt. Duy có điều, tuy không gặp ai, nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi thơm, rất thơm của người thiếu nữ mà tôi đã gặp từ trước phảng phất trong phòng, trong nhà hoang đó. Điều này làm tôi tin chắc rằng cô gái lạ kia chính là thủ phạm. Trên đường tôi về lại tiệm A Food Store, vừa đi, tôi vừa lượm lại những bịch đồ ăn rơi trên đường. Về tới nơi, tôi thấy ông chủ tiệm, hai nhân viên cảnh sát đã ở đó, đèn xe sáng choang, tiếng bộ đàm từ hai vị cảnh sát léo nhéo khiến tôi an tâm là đã có người tiếp cứu. Có điều gây sốc cho tôi, là một mùi thối kinh hoàng bao trùm cửa tiệm. Tôi bị choáng váng gần như muốn ngất đi vì mùi thối này, trong khi đó, ông chủ tôi và hai viên cảnh sát cứ tỉnh bơ nói chuyện, lấy lời khai, rồi ông chủ tôi dẫn hai người cảnh sát đi khắp các nơi trong tiệm để họ làm cam kết. Còn tôi, không biết sao, tai tôi bị ù, không nghe thấy gì hết. Tôi chỉ nhìn họ như một cuốn phim câm diễn tiến ra trước mắt. Họ nói cái gì đó, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía tôi. Chỉ có thính giác làm tôi chịu không nổi mùi hôi thối bốc lên tận óc. Tôi định hình, ngó xem trong tiệm có gì xảy ra, tôi không thấy gì lạ. Chỉ có điều phát giác ra mùi hôi đó xuất phát từ vũng nước chảy ra từ góc phòng, đúng hơn từ cô gái nọ, ở góc phòng… Trời ạ, bây giờ vũng nước dưới ánh đèn, lợn cợn thức ăn, có màu đỏ bầm… hôi thối kinh khủng! Tôi lại ngất đi một lần nữa. Cho tới suốt một tuần lễ sau, khi tỉnh dậy, tôi mới hay mình nằm trong bệnh viện Garden Grove. Các bác sĩ cho tôi biết là tôi bị coma suốt 1 tuần. Họ nói tình trạng sức khỏe của tôi khá lạ lùng, trong biểu đồ đo được, họ thấy tôi liên tiếp bị ảo giác, bị nightmare, bị hồi hộp… Bên cạnh tôi có ông chủ, người nhà tôi nữa, ai nấy đang lo lắng nhìn tôi, nước mắt dàn giụa. Tôi đã mỉm cười với họ, nói một cách khó khăn rằng tôi đã ok. Trí óc minh mẫn và nhớ hết lại những gì đã xảy ra. Khoảng nửa tháng sau, tôi bình phục hẳn, ông chủ tôi cho biết ông đã đóng cửa tiệm A Food Store kể từ khi tôi vào bệnh viện được một tuần. Ông cho biết là đã mướn một người khác thế công việc của tôi sau khi tôi bị ngất đi, và tình trạng tương tự như tôi, tức là kho bị lấy cắp, người nhân viên đó cũng đang nằm ở bệnh viện và trong tình trạng khủng hoảng nặng hơn tôi, chưa tỉnh dậy. Câu chuyện của ông chủ làm tôi quá sợ hãi, hỏi thêm chi tiết về những gì đã xảy ra, cho tôi và cho người nhân viên kia, ông chủ lắc đầu ngao ngán, buồn bã kể vắn tắt câu chuyện. Trong câu chuyện của ông, ông trách là chúng tôi đã không thực hiện cam kết, thực hiện việc phải đóng cửa đúng giờ, việc phải gọi cảnh sát, phải báo cho ông chủ biết ngay khi có việc… Tôi hoảng hồn, nói câu chuyện của tôi cho ông nghe, rằng ngay đêm hôm đó, tôi đã gọi cho ông lúc 12:00AM sáng, gọi cho cảnh sát luôn, và chính tôi thấy ông và cảnh sát đứng nói chuyện với nhau, mặc dù tôi không nghe họ nói gì (vì tai tôi bị ù)… Đồng thời tôi còn kể cho ông nghe việc tôi ngửi thấy mùi thối nồng nặc như mùi xác chết nữa. Oång nghe tôi nói, lại càng ngao ngán, báo cho tôi biết, là đêm hôm đó, ông không hề biết chuyện gì xảy ra, không ai gọi cho ổng cả, ổng vẫn ngủ ở nhà, bằng chứng là đêm hôm đó, ông với cô gái ăn sương còn “mần tình” vào đúng vào khoảng từ 12:00AM-tới 1:00AM tại nhà! Ông còn kể là ông cảm thấy vô cùng hứng thú trong những pha cụp lạc vì không biết sao cô gái tóc vàng (?) chịu chơi quá, khiến ông đã tỉ, tha hồ bày trận, nhất là mùi nước hoa cô gái xức quá thơm (?), mùi mà ông không bao giờ ngửi được trước đây. Rồi sau đó, sáng hôm sau, mặc dù còn ngây ngất với dư âm đêm hôm trước, nhưng ông bị cảnh sát gọi, nói chạy ra hiện trường để coi sự việc. Ông thấy cửa tiệm mở toang hoang, không ai coi tiệm hết. Nhân viên không thấy đâu. Mãi sau đó, trong ngày, từ bệnh viện, ông mới được các nhân viên bệnh viện gọi cho biết là người của ông đang nằm trong bệnh viện! Trường hợp thứ hai, người bán hàng cũng y như vậy. Cũng đang nằm trong bệnh viện. Thế nhưng, theo như ông chủ của tôi cho biết, máy thâu lén ở tiệm vẫn hoạt động, nhưng không có gì xảy ra, tiệm vẫn bình thường, không bị suy xuyển gì hết. Không bị mất đồ, không có ai vô, chỉ có điều, là vào khoảng 7:00PM, thấy tôi đi ra khỏi cửa, với một vẻ mặt rất hí hửng! Còn cảnh sát Westminster, đêm hôm đó, không hề nhận được một cú phone 911 nào!”

Theo lời khai trên giấy của người nhân viên Mễ làm cho tiệm A Food Store, có quá nhiều chi tiết lạ lùng, mà mỗi một khía cạnh, cần có một người có khả năng tổng hợp, khả năng đánh giá, khả năng nối kết các chi tiết lại với nhau để xem ai đúng, ai sai, đâu là thật, đâu là giả. Nhân vật thiếu nữ đó là hồn ma hay cô gái điếm (tóc vàng), người đã tiếp xúc một lúc với cả ông chủ lẫn nhân viên trong cùng một thời điểm? Ai “đóng vai” ông chủ và 2 nhân viên cảnh sát lúc 1:00 sáng? Tại sao máy quay phim không ghi lại được hình ảnh gì hết? Mùi thơm và mùi xác chết có gì liên hệ? Tại sao lại có chuyện mang thức ăn hàng đống từ tiệm A Food Store qua bên căn nhà màu hồng đối diện? Hàng chữ trên chiếc xe của anh Mễ là điều gì?
Nói chung, cho tới nay, vụ thưa kiện, bồi thường vẫn còn tiếp diễn hay không, hay toàn bộ câu chuyện chỉ là một truyền kỳ hoang đường, nhưng rõ ràng, bây giờ, tiệm A Food Store ấy vẫn bỏ trống, hoang tàn, và dường như, dù tin hay không, tiệm đó vẫn chưa ai dám mua lại để mở cửa, và căn nhà đang xây trên khu đất đã từng có những ma thoại vẫn còn gây hoang mang cho những ai tin vào chuyện tâm linh, hồn ma, nhất là trong mùa thu sắp về, gió heo may thổi từng cơn, đi qua thành phố nhỏ một cách hiu hắt khi chiều về.

(Lê La và Lê Lết ghi lại)

Người viết: Tác giả Nam Huỳnh (PHT). Cựu SQ QLVNCH, sang Mỹ trong diện H.O:12, từng làm việc ở tiểu bang IDAHO, hiện cư trú tại GARDEN GROVẸ

– o O o –

Tác giả Nam Huỳnh, cư trú tại Garden Grove, lần này góp một bài Viết Về Nước Mỹ đặc biệt về gặp ma ở Mỹ. Ông viết “Đây là những chuyện hoàn toàn thật, nên xin được phép không nêu rõ địa danh và vị trí, để không phạm pháp quy và không làm phiền cho gia chủ. Tại Mỹ về chuyện Ma thì có phim “The Ghost” căn nhà Ma ở Los Angeles… ngay ngã tư Hazard & Euclid trước năm 1994 vẫn còn căn nhà Ma, nhưng nay đã bị phá bỏ.” Mong sẽ có thêm những bài viết mới của Nam Huỳnh và các quí vị khác.

– o O o –

Năm 1994 là năm mà nền kinh tế Orange County bị bế tắc trầm trọng, nạn thất nghiệp gia tăng… đó là nguyên nhân đã khiến cho hàng loạt người đã rời bỏ nơi đây để tìm sinh kế nơi các tiểu bang khác. Trong dòng người ra đi tìm sự sống có ba anh em tôi!
Chúng tôi lái xe đến Fort Smith thuộc miền Bắc tiểu bang Arkansas vào đúng nửa đêm… sau 3 ngày đêm vượt hơn 2000 miles. Tất cả chúng tôi đều quá mệt mỏi, nên đã quyết định đậu xe trong khuôn viên của một “Gas Station” để ngủ, chờ sáng…
Sáng hôm sau, chúng tôi đi tìm thuê Apartment ở khu downtown của thành phố. Đang dọ hỏi đường đi, chúng tôi lại gặp một nhóm gồm 4 người, cũng từ Orange County ra đi như chúng tôi, họ gồm có đôi vợ chồng trẻ, và hai thanh niên, bạn của đôi vợ chồng này…
Cùng chung cảnh ngộ, nên dễ cảm thông nhau, và đồng kết bạn và cùng thuê nhà ở chung.
Chúng tôi thuê được 1 phòng của Fourplex có 1 bath 1 bedroom. Trong bathroom để cho 3 thanh niên, ngủ ở living room thì có cặp vợ chồng trẻ, tôi và cô em gái tôị Chúng tôi cùng apply xin việc tại công ty OK Food.
Ca 1 (shift 1) 5 người trong đó có tôị
Ca 2 (shift 2) chỉ có một mình Hùng (do Hùng xin vì hắn ta không thức sớm nổi).
Hằng ngày từ 3:00Am, chúng tôi phải thức dậy lo chuẩn bị đi làm (Theo xe ủi tuyết, đến Parking của hãng ngủ tiếp trên xe, chờ đến 5:30 am vào ca). Riêng Hùng, hắn ta ngu đến 2:00 Pm mới vào ca
2. Phần cô em gái tôi, vì dị ứng với thời tiết mùa Đông nên bi cảm cúm luôn nên phải ở nhà lo cơm nước cho mọi ngườị
Ba ngày nơi căn nhà trọ trôi qua thật yên lành. Sáng ngày thứ tư, khoảng 8:30 am Duyên (em gái tôi) đang chuẩn bị lo thức ăn nơi nhà bếp, cô giật mình vì nghe tiếng la ú ớ của Hùng trong phòng ngủ..
Cô chạy đến đập cửa phòng gọi Hùng khoảng 10 phút sau mới có tiếng trả lời và Hùng mở vội cửa chạy ra, nhớn nhát và có vẻ hồi hộp chạy thẳng ra living room ngồi xuống nền thảm, nói với Duyên rằng:
-Anh ta bị “Ma” đánh, đuổi anh ta…
Duyên cũng có phần lo lắng, nhưng cô cố trấn tĩnh và khuyên Hùng ráng bình tĩnh để mà họp tất cả anh em lại để hội ý cùng quyết đinh. Hùng quyết định, ngay hôm nay Hùng nghỉ việc, ở nhà chờ 5 anh em chúng tôi đi làm về để bàn bạc.
Mọi người tắm rưả xong là vào ngồi tại living room để nghe Hùng kể:
-Từ đêm đầu tiên vào nhà này, liên tiếp cho đến hôm nay là ngày thứ tư, mỗi đêm Hùng đều mơ thấy một người đàn ông Việt Nam, mặt tròn, đầu hói, luôn luôn với nét mặt nhăn nhó,
cau có đến nói với Hùng rằng: đây là phòng của ông ta và ông ta yêu cầu Hùng phải rời khỏi nơi đây!
-Chuyện trong mơ, theo Hùng nghĩ: đó chỉ là dị mộng… nhưng đêm nào cũng xảy ra như thế, cho đến sáng nay là lần thứ tư, Hùng thấy ông “ma” này nổi giận, mắng chửi Hùng và xô anh ta té từ trên giường xuống sàn nhà…
Hùng la ú ớ, khi nghe tiếng đập cửa của Duyên, Hùng mới tỉnh giấc và thấy mình đang nằm dưới sàn nhà cách xa giường ngủ khoảng 1 yard! Và khắp thân thể đều bị ê ẩm! Nhưng cố bò lại mở cửa chạy ra ngoài… !
Câu chuyện của Hùng vừa kểà xong, thì tiếp đến Lê và Thư, hai thanh niên cùng phòng với Hùng cũng nóị Đêm nào hai em cũng nghe có tiếng động như có người đị Có tiếng nước chảy trong bathroom, có tiếng soong, nồi, chén, dĩa va chạm nhau ở nhà bếp…
Còn Lê nói:
-Có đêm thức giấc đi tiểu, thì dường như có bàn tay nào đó sờ vào lưng Lê, còn Thư thì kể:
-Lúc đang tắm thì nghe có tiếng gõ cửa và có tiếng người hối Thư tắm nhanh cho anh ta vào tắm… Lật đật tắm lẹ để nhường phòng tắm… nhưng khi xong trở ra, Thư hỏi mọi người thì ai cũng tắm rồi cả.
Thư và Lê còn cho biết, có lúc nằm còn xem Tivi nhưng họ cảm thấy có ai đó khiêng cái giường họ lên… khi họ ngồi dậy thì cái giường rớt xuống nền nhà nghe thành tiếng “cụp”. Mọi sự việc đã xảy ra trong suốt 4 ngày qua… tất cả 3 thanh niên đều nghĩ “Không phải là ảo tưởng mà là sự thật”nên họ đều sơ…
Do đó đêm nay tất cả đều ra nằm ngủ chung ngoài living room. Một đêm an toàn ngủ tại living room đã làm mọi người an tâm trở lạị
Đến đêm thứ bảy, weekend đầu tiên, chúng tôi quây quần bên nhau tại living room người xem tivi, người đọc báo, hai cô gái thì trò chuyện về cuộc sống hôm naỵ Chờ xem bản tin 9:00 Pm của đài ABC băng tầng số 4 xong, thì mới tắt neon đi ngủ…
Bỗng tất cả chúng tôi đều giật mình khi nghe tiếng xã nước trong bath room, như có người đang tắm.
Mọi người, nhất là 2 cô gái rất sợ hãi…
Tôi quyết định lấy cây đèn Pin bảo Hùng và Thư theo tôi, còn Lê ở lại living room với 2 cô gáị.bath room hoàn toàn khô ráọ
Không còn nghe tiếng nước chảỵ Đêm đó, hầu như mọi người đều mất ngủ, chỉ riêng tôi còn ngủ được một chút ít. Cứ mỗi lần có ai cần đi tiểu, thì lại đánh thức tôi dậy để đưa dẫn giùm… khiến tôi cũng chỉ ngủ được rất ít..!
Sáng chủ nhật, tôi quyết định cùng nhau đi chợ mua ít thực phẩm, về nấu mấy món ăn cúng người khuất mặt!
Tôi khấn người khuất mặt nhận phần cúng này, chúng tôi dâng cúng với lòng chân thành, cầu xin người tha thứ và độ trì cho chúng tôi: những người tỵ nạn đầy khó khăn nơi xứ lạ và vì cuộc sống, vì việc làm nên phải tha phương cầu thực và lưu lạc như thế nàỵ Cầu mong “người” thông cảm cho hoàn cảnh và đừng làm cho chúng tôi sợ nữa, tôi cũng khấn hứa rằng: đi tìm thuê nhà khác với sự phò trợ của “người”.
Cúng xong, chúng tôi dọn ra ăn thật vui vẻ, bỗng cô em gái tôi nói với mọi người:
– Ông ta bảo rằng: ông là người Việt Nam di tản sang Mỹ hồi 30 tháng 4 năm 75, ông cũng là công nhân của hãng thực phẩm này, ông làm shift 1, vợ con ông làm shift 2. Khi ông đi làm về nhà, thì vợ con ông đã đi làm, ông tắm rửa xong, ông bị chóng mặt quá, ông cố lết vào phòng thì té cạnh giường chết vì đứt mạch máu nãọ.đến ngày hôm sau vợ con ông mới phát giác…
Nghe xong câu chuyện, ai cũng bùi ngùi cho ông, gia đình ông và ngay cả thân phận chúng tôi (có điều xin ghi chú: Cô Duyên, được hồng ân Thiên Chúa cho nên Duyên nghe được tiếng người chết nói).
Ngay chiều hôm đó, Hùng xuống phố Downtown chơi, gặp một người Việt Nam cùng làm chung hãng chỉ cho chúng tôi thuê được một townhome cách căn nhà “Ma” khoảng nửa miles.
Trưa thứ hai từ hãng ra về chúng tôi dọn nhà ngaỵ Chúng tôi báo cho bà chủ nhà về việc chúng tôi “moved” chưa hề có ý định xin lại bớt tiền nhà, thế nhưng bà chủ đã sẵn sàng bớt lại cho chúng tôi 20 ngày, và chỉ yêu cầu chúng tôi đừng bao giờ tiết lộ về tin tức “căn nhà ma” của bà…
Chúng tôi làm việc cho OK Food được 6 tháng, thì hãng bắt đầu suy xụp, vì ảnh hưởng chung của nền kinh tế Mỹ. Mỗi tuần chỉ làm có 3 ngày, do đó cuộc sống chúng tôi lại bị khó khăn, nên chúng tôi bắt buộc phải rời thành phố đầy băng tuyết này để đi tìm sinh kế nơi khác.
Cuối năm 1995, chúng tôi được người bạn ở San Francisco gọi lên và giới thiệu cho 3 anh em chúng tôi làm quản gia một “Tòa lâu đài” và quản lý nhà hàng. Được bà chủ nhà (Tòa lâu đài và nhà hàng) đã vui vẻ, lịch thiệp ân cần đón tiếp chúng tôi với lòng tha thiết, bà cũng ưu ái trả lương rất là vừa phải, bao ăn, ở tại tòa lâu đàị
Sau khi mời chúng tôi ăn lunch tại nhà hàng, bà đích thân đưa chúng tôi về tòa lâu đài lúc 1:00 PM để chúng tôi nghỉ ngơi ít hôm, trước khi bắt tay vào việc.
“Tòa lâu đài” sừng sững trên một ngọn đồi, nhìn xuống trước mặt là một hồ nước khá to, chung quanh “lâu đài” là một dãy Apartment khá sang trọng, bên trong bức tường bao quanh tòa lâu đài là những “vườn hoa muôn sắc” thật là rực rỡ thanh taọ.!
Tòa lâu đài có diện tích khá rộng, trên 25,000 sqft nằm trong một khu vườn rộng trên 60,000 sqft và được xếp hạng là Tòa lâu đài thứ 12 trên đất Mỹ. Tòa nhà có 3 tầng, khá rộng mà hệ thống đèn quá cũ kỹ nên không đủ ánh sáng, do đó các phòng hơi tối và lạnh lẽo… !
Đêm đầu tiên 3 anh em chúng tôi ngủ tại living room nhỏ bên trái, lúc 9:00 Pm tôi và cậu em trai còn xem tin tức trên tivi, cô em thì nằm trên sofa… Đột nhiên có một làn gió mạnh,… thổi ngang làm cho tất cả chúng tôi đều rùng mình ớn lạnh… mặc dù quanh chúng
tôi chẳng có một cửa sổ nào mở cả, tôi vội đứng lên đi xem tất cả các cửa sổ, nhưng tất cả đều đóng kín! Khoảng 15 phút sau, chúng tôi lại nghe nhiều tiếng động phát ra từ trong các
phòng ngủ ở tầng trệt và trên lầu, có tiếng đóng và mở cửạ.rồi liên tục hướng nhà bếp có tiếng cọt kẹt, tiếng nồi, niêu, xoong, chảo va chạm nhau… tiếng chân người chạy trên tầng 2… !
Tôi cũng giật mình chới với, nhưng cố trấn tĩnh lại để không làm hai đứa em sợ. Tôi bảo: có lẽ bên ngoài gió to nên gây ồn như vậy thôi,..tivi vẫn để cho mọi người xem, cho đến lúc cả
ba chúng tôi đều ngủ quên luôn..
Đến khoảng nữa đêm, cô em gái giật mình thức giấc ngồi bật dậy, gọi tôi và cậu em..cô nói:
-Em sợ quá anh ạ, em vừa mơ thấy một ông Mỹ già, cao và ốm, đầu bạc trắng, đến đuổi anh em mình ra khỏi nơi đây ngay tức khắc! ông hỏi tại sao dám vào nhà ông ta ngủ?
Tôi dịu dàng trấn tĩnh cô em:
-Chỉ là giấc mộng thôi em à! Chẳng có gì mà phải lo sợ. Nói xong tôi lại âm thầm cầu nguyện Chúa và Đức Mẹ độ trì, đồng thời tôi cũng khấn xin “ông chủ Mỹ” cho chúng tôi được tạm trú chờ thuê apartment xong chúng tôi sẽ move rạ
Chúng tôi muốn kéo dài thời gian lưu ngụ với hy vọng là “Hồn ma chủ nhà” sẽ thông cảm, nhưng chúng tôi chỉ ngủ yên được đêm thứ hai, qua đêm thứ ba thì tình trạng xảy ra y như đêm hôm đầu tiên…
Sự việc xảy ra đã làm chúng tôi bắt đầu “lo sợ” nên đến sáng ngày thứ tư, tôi phải báo với bà chủ lâu đài:
-Chúng tôi từ chối việc làm mà bà có nhã ý giúp đỡ, vì chúng tôi không thể ở “Tòa lâu đài” này được lâu hơn vì có “Ma”.
Bà gật đầu, suy nghĩ một lúc, bà bão:
-“Tôi đề nghị anh đem tượng Chúa về thờ, phần bà thì có thờ Phật trên lầu rồị Bà còn bảo chúng tôi ráng cầu nguyện thì sẽ yên thôi”.
Thật ra, anh em chúng tôi đã làm tất cả những gì bà đã nghĩ, nhưng vô hiệu! Tôi chỉ còn một hy vọng cuối cùng, sáng hôm sau, tôi đến tiệm Mc Donald mua một phần hamburger đem về cúng, tôi vừa khấn cúng xong, thì cô em la to lên:
-No, I don’t care, go out go out
Tiếp theo là hệ thống alarm trong nhà rú lên ầm ỉ, tôi cố trấn tĩnh nhưng tay run cầm cập, gọi cậu em theo tôi, đến tắt alarm nơi cửa chính, còn cô em thì bỏ chạy ra sân trước mặt mày tái mét!
Tắt alarm xong, tôi và cậu em trai bật đèn tất cả để tìm xem có ai lọt vào nhà không? Dù giữa ban ngày nhưng lòng tôi cũng cảm thấy hồi hộp khi bước lên lầu 1, 2 rồi tầng thứ
ba… nhưng chẳng có gì!
Cho tới giai đoạn này, tôi mới bắt đầu cảm thấy lo sơ… nên quyết định lại quay về Orange County mà không báo với bà chủ tốt bụng, sau đó tôi gởi trả chìa khóa “Lâu đài” qua đường bưu điện, với lời cám ơn bà, và xin thứ lỗi vì đã phụ lòng bà! Trở lại vùng đất gọi là “thủ đô tỵ nạn” để sống thì rất là tốt, nhưng chỉ có việc làm là quá khó khăn thôị
Sáng chủ nhật chúng tôi đi lễ sớm lúc 6 giờ sáng, chúng tôi chỉ cầu xin Chúa- Đức Mẹ cho anh em chúng tôi có việc làm.
Lễ xong, ra bãi đậu xe, em gái tôi gặp nhiều người quen trong đó có cô bạn thân từ hồi còn ở Việt Nam, đôi bên tâm sự và cô bạn cho biết ở Riverside có một linh mục chết bởi tai nạn
nhưng rất thiêng liêng, vì ông hay đẩy xe… có người gọi là “ma đẩy xe”. Tin đồn nhiều, nên nhiều người đã thực hành theo tin này và cho biết kết quả là có thật…
Vì tính hiếu kỳ, và sẵn có niềm tin, nên anh em tôi cùng vợ chồng một bạn thân, quyết định đến nơi “linh mục hiển linh” để cầu nguyện và thực hiện theo tin đồn, ngay vào trưa chủ
nhật tháng 7 năm 1996, chúng tôi hoàn toàn toại nguyện với ý định của mình. Chúng tôi xuống xe cùng cầu nguyện và cám ơn “Vị linh mục Việt Nam thiêng liêng” đã làm phép lạ tại nơi đây, mà ngài đã vĩnh viễn nằm xuống để về nước Chúa, nhưng vẫn hướng dẫn mọi người củng cố niềm tin qua việc đẩy xe của Ngài…
Ai cần đến với Ngài, xin đi free way 91 East quẹo sang freeway 60 East chạy khoảng 4 miles ra Exit Nason, quẹo trái lên cầu, xuống dốc cầu quẹo chữ U trở lại đậu dưới dốc cầu khoảng 100m tắt máy xe, trả số về (N) mọi người ngồi yên và tập trung cầu nguyện, trong vòng từ 10 phút đến 30 phút, xe sẽ được đẩy… di chuyển từ từ…

“Ma” là những mẩu chuyện huyền thoại, ít ai tin. Nhưng đối với cá nhân tôi và 2 đứa em là những “chứng nhân” thực sự và cũng đã từng là “nạn nhân” bị “Ma” đuổi, ngay trên đất Mỹ nàỵ Xin ghi lại nơi đây để mọi người suy gẫm.
Hết

Leave a Reply