SYDNEY – Vụ xử liên quan đến cái chết của bà Huỳnh Kim Liên vẫn đang tiếp tục tại Úc. Tại tòa hôm thứ Sáu tuần qua, các luật sư cho biết những chứng cớ DNA được tìm thấy tại nhà của bà Liên không phù hợp với DNA của ông Tony Đỗ Thảo, người đang ra tòa vì bị tố cáo tội sát hại bà Liên.
Hai người đã sống với nhau như vợ chồng, ly thân trong mấy tháng cuối cùng trước khi bà Liên bị đánh chết ở trong nhà.
Tại tòa thượng thẩm tiểu bang New South Wales, các luật sư cho biết chứng cớ DNA cho thấy một người đàn ông khác chứ không phải ông Tony Đỗ là thủ phạm. Bà Huỳnh Kim Liên, 54 tuổi, đã chết trong nhà thuộc thành phố Sydney vào ngày 13 tháng Chín, 2012. Cơ quan giảo nghiệm tử thi nói rằng nạn nhân bị gãy cổ và bị đánh bằng vật cứng vào đầu.
Ông Tony Đỗ bị nghi ngờ vì bà Liên từng than phiền rằng ông lười biếng, không chịu làm việc. Bà muốn ông trở về Hoa Kỳ. Bà cũng nghi ngờ ông đang có tình nhân mới. Ông Tony và bà Liên từng quen nhau qua mạng internet vì cùng chung sở thích hát nhạc karaoke.
Tại tòa hôm thứ Sáu, 13 tháng Ba, 2015, luật sư Craig Smith nói rằng chứng cớ DNA thu thập tại ngôi nhà trong vùng Cabramatta, nơi có nhiều người Việt sinh sống, đã chứng minh cho lời khai vô tội của ông Tony Đỗ Thảo. Bà Liên đã sống với con gái trong ngôi nhà này khi bà bị sát hại. Trước đó ông Tony cũng sống chung nhà nhưng rồi phải ngủ nơi khác trong mấy tháng cuối đời của bà Liên.
Luật sư cho biết chứng cớ DNA lấy từ bàn tay phải của Huỳnh Kim Liên cho thấy dấu vết DNA của ít nhất ba người, kể cả con gái của bà Liên, nhưng không có chứng cớ của ông Tony. Luật sư nói rằng một chứng cớ xuất phát “từ một người nam vô danh.”
Luật sư cũng biện hộ rằng ông Tony Đỗ, 58 tuổi, đã quá đau đớn khi hay tin vợ chết và ông đã tìm cách tự tử nhưng không thành.
Hai người đã quen nhau qua mạng Internet. Ông Thảo đã bay từ Mỹ qua Úc để sống với bà Liên và Aminda Huỳnh, con gái của bà Liên.
Tại tòa trước đây, Aminda Huỳnh, 22 tuổi, đã kể lại chuyện gì xảy ra vào chiều tối ngày 13 tháng Chín, 2012. Trong đêm mẹ cô thiệt mạng, một công tố viên cho biết Aminda đã đi làm về nhà khoảng 8 giờ 30, bắt đầu nấu ăn, gởi tin nhắn texting cho các bạn và ngồi xem truyền hình. Cô không biết mẹ đã chết trên một vũng máu trong căn phòng trước nhà.
Theo cảnh sát, nạn nhân đã mất mạng trong khoảng thời gian từ 7 đến 8 giờ tối hôm đó.
Đến sau nửa đêm, Aminda mới bật đèn ở cầu thang trong lúc dắt một trong mấy con chó của cô cần đi ra ngoài. Đó là lần đầu tiên Aminda nhìn vào phòng trước đêm hôm ấy. “Cô thấy mẹ của mình, cô thấy máu,” bà công tố viên Noman trình bày trước tòa. Xác của nạn nhân đã lạnh ngắt khi Aminda chạm tay vào da thịt.
Aminda liền gọi báo cảnh sát vào lúc 12 giờ 13 sáng. Cô cũng gọi cho cha dượng là ông Tony Đỗ Thảo, và ông liền chạy về nhà.
Trong cuộc điều tra sau đó, ông Thảo khai với cảnh sát hai trường hợp khác nhau. Ban đầu ông rằng bà Huỳnh Kim Liên đã rời cơ sở điều hành kinh doanh của họ vào trưa ngày 13/9. Ông đã ở lại văn phòng làm việc đến đêm hôm đó.
Vài giờ sau khi bị cảnh sát phỏng vấn, vào trưa ngày 14 tháng Chín, ông Thảo đã tìm cách tự tử nhưng được cứu kịp thời. Ông nằm trong bệnh viện gần một tuần trước khi đến sở cảnh sát để khai báo thêm trong cuộc phỏng vấn lần thứ nhì.
Lần này ông Thảo nói rằng ông đã về nhà trưa thứ Năm 13/9 và khám phá vợ nằm trên sàn nhà. Theo lời của ông với cảnh sát, ông nghĩ rằng bà Liên đã ngất xỉu hoặc bị té, nên ông tìm cách hô hấp nhân tạo cho bà, rồi bế bà lên và dẵm chân lên vũng máu. Ông đã rửa tay chân trong bồn nước ở phòng vệ sinh. Ông khai tiếp rằng đến lúc đó ông sợ có kẻ sát nhân còn ở trong nhà, nên ông đi bộ trở lại văn phòng làm việc, nơi mà ông đã trùm mền để trốn trong đêm hôm ấy.
Nữ công tố viên Noman nói, “Những dấu chân của bị cáo đã được tìm thấy trong máu chung quanh cơ thể của bà Kim Liên.”
Bà Noman cho biết ông Thảo và bà Liên đã sống chung với nhau từ năm 2011 sau khi quen nhau qua mạng Internet. Ông Thảo đã bay từ Mỹ qua Úc để sống với bà Liên. Công tố viên nói rằng hai người không còn ngủ chung giường mấy tháng trước ngày xảy ra án mạng.
Trong khi đó ông Craig Smith, luật sư của ông Thảo, nói ngay trong ngày xử đầu tiên rằng ông Thảo không giết vợ.
Luật sư này nói, “Ông Thảo đã để lại một lá thư tuyệt mạng khi tìm cách tự tử. Thư này nói về sự thương tiếc một người mà ông rất yêu thương, chứ không phải nói về một người mà ông đã giết.”
Ông Thảo và bà Liên quen nhau qua mạng vào năm 2006 hoặc 2007. Họ có cùng một sở thích là mê hát nhạc Internet Karaoke và thường trao đổi chat qua mạng Paltalk.
Đến tháng Chín 2011, ông Thảo bay qua Sydney để sống với bà Liên cùng con gái trưởng thành của bà là cô Aminda, một chuyên viên vật lý trị liệu.
Aminda cho biết ban đầu hai người quấn quít bên nhau, không rời nhau một bước. Ông Thảo đã giúp bà Liên tại cơ sở điều hành kinh doanh của bà ở Canley Vale.
Khoảng bốn tháng trước khi bà bị sát hại, họ không ngủ chung giường và thường cãi nhau về việc ông Thảo dành quá nhiều thời giờ trên máy điện toán, và về vấn đề ông không chịu ký tên trên thỏa thuận tiền hôn nhân.
Aminda nói trước tòa, “Mẹ tôi giận ông ấy vì ông không chịu làm việc hoặc đi học thêm. Bà cũng hỏi chúng tôi [Aminda và các em của cô] rằng liệu bà có nên đuổi ông về Mỹ, rằng có phải bà đã quyết định đúng khi sống chung với ông, và chúng tôi nghĩ sao về ông ta.”
Vụ xử này còn tiếp tục tại Sydney.