Mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Con ở đây chờ mẹ mãi, mà sao mẹ vẫn chưa đến đón con về?
Các bạn ở trên bác đa già này ai cũng cười con mẹ ạ, còn nói rằng mẹ sẽ không quay lại nữa đâu. Nhưng họ chẳng biết tí gì mẹ nhỉ, hôm ấy mẹ đã hứa với con rồi mà. Mẹ bảo: “Con ngoan ở đây nhé, mai mốt mẹ sẽ đón con về”. Trước lúc đi mẹ còn hôn lên má con, rồi còn cởi chiếc áo bông đắp cho con nữa. Con biết mẹ chỉ đi một lát rồi về ngay, nên dẫu nằm trong chiếc làn có hơi lạnh một chút, con vẫn ngủ yên đợi mẹ về.
Con nằm đợi mẹ mãi, lúc ấy lạnh lắm lạnh lắm mẹ ạ, trời lại còn đổ mưa nữa. Bác đa già tốt bụng vươn tán lá ra che cho con khỏi ướt, nhưng chị mưa thì vẫn cứ tí ta tí tách xuống nền gạch, rồi bắn lên từng giọt lạnh toát khiến con cóng đến mức không thể run được nữa. Đến khi trời tạnh, con nghe thấy có tiếng lầm rầm khấn vái, lại có cả mùi nhang khói bốc lên từ gốc bác đa già. Chỉ tại chiếc làn cao quá nên con chẳng nhìn rõ là ai. Nhưng mà họ cũng kỳ lạ thật, sao lại đốt mất chiếc làn của con? Mất chiếc làn rồi, con sợ mẹ sẽ chẳng tìm thấy con được nữa, nên con chẳng dám đi đâu cả, chỉ quanh quẩn ở bên bác đa này đợi mẹ về…
Ở chỗ bác đa già con có nhiều bạn bè lắm mẹ ạ, nhưng chẳng ai giống ai cả: có bạn chỉ còn một tay, có bạn mất cả hai chân, có bạn bị rách một mảng to tướng ở bụng, lại có bạn đầu nghẹo sang một bên, cứ lủng la lủng lẳng, lúc la lúc lỉu ở trên cổ trông buồn cười cực kỳ. Các bạn kể rằng hồi ấy khi đang ngủ khì ở trong bụng thì bị bác sĩ lấy kìm lôi ra ngoài, đau đớn lắm mẹ ạ. Rồi các bạn ấy chẳng biết đi đâu, nên đành chạy đến chỗ bác đa già này, mỗi người xí một chỗ ngồi vắt vẻo trên cành. Nhìn thấy con bạn nào cũng vẫy tay rủ con leo lên cành cho vui. Nhưng con sợ lắm, con sợ mẹ sẽ không nhìn thấy con, nên con vẫn ngồi yên dưới gốc đa này, đợi mẹ về.
Các bạn nghe con kể về mẹ, ai cũng hỏi: “Mẹ á, mẹ là cái gì thế, có ăn được không?”. À, thì ra các bạn không có mẹ. Nhưng mà con thì có, mẹ nhỉ. Con đã chờ đợi suốt 300 năm, thật hạnh phúc cuối cùng con cũng được làm con của mẹ. Trước khi đi Diêm Vương còn dặn rằng: “Mẹ của con vì một phút lầm lỡ mà sinh ra con, con không được vì thế mà khinh bạc hay coi thường mẹ mình, nghe chưa? Mặc dù cô ấy đã phạm tội tà dâm, nhưng ta sẽ an bài để cô ấy có thể tiêu trừ tội nghiệp. Con sẽ phải cùng mẹ mình trải qua những tháng ngày khốn khó, chịu sự đàm tiếu của người đời. Nhưng con hãy ráng nhẫn chịu, ta biết con là đứa trẻ ngoan, sau này con không chỉ làm bà ấy được rạng mày rạng mặt, mà còn khiến người cha phụ bạc kia phải thức tỉnh. Giờ đã đến lúc rồi, con hãy đi đi, và hãy tin rằng thiên thượng không phụ người hiền lương, mọi sự đều là an bài tốt nhất”. Mẹ ơi, chắc là Diêm Vương lo quá đấy thôi, chứ con chả sợ khổ tí nào. Vì mẹ, khổ mấy con cũng chịu đựng được, và khổ mấy con cũng sẽ ở đây đợi mẹ về.
Mẹ ơi, bao giờ mẹ đến, mẹ phải cho con ti một bữa thật no nê mẹ nhé, vì con đói lắm rồi. Trước kia sáng nào bà chủ quán cũng thắp hương rồi để dành cho chúng con một mâm toàn cháo là cháo, nhưng mà đám bạn con đứa nào cũng xâu xé vào tranh ăn hết cả. Con cứ lo mẹ đến mà chẳng thể tìm được con, nên chờ mãi đến lúc mọi người leo lên cây ngủ cả con mới ra húp nốt chút cháo thừa còn lại. Nhưng đó là ngày trước, chứ giờ thì… bà chủ quán sắp dọn hàng đi rồi mẹ ạ. Người ta bảo sẽ xây một tòa nhà 5 tầng ở chỗ này làm bệnh xá, nên tất cả các quán hàng đều phải dọn đi hết, ngay cả bác đa già cũng sẽ bị chặt mất. Người ta chặt bác đa rồi con chẳng biết sẽ phải bám víu vào đâu, lại sợ rằng mẹ sẽ chẳng thể tìm thấy con được nữa.
Mẹ ơi, con sợ lắm, mẹ đến đón con ngay mẹ nhé!
***
Các anh các chị, các cô, chú, bác ơi, cháu có lá thư này muốn gửi mẹ mà chẳng biết mẹ cháu đang ở đâu. Các cô, chú, bác có gặp mẹ cháu, thì gửi giúp cháu lá thư này và nhắn mẹ rằng cháu vẫn đang ngồi dưới gốc đa chờ mẹ. Trước lúc đi mẹ cháu mặc chiếc áo màu trắng có dòng chữ:
“Khoa XYZ – Đại học ABC
Kxx, 1980-1984”
Ký tên: Con gái Chưa Được Đặt Tên của mẹ.
Tâm Minh