LITTLE SAIGON – Trong số báo Viễn Đông ra ngày thứ Sáu, 2 tháng 10, 2015 có đăng 5 bản tin về một số người Việt làm những chuyện xấu hổ lây cho cộng đồng Việt Nam
: Dược sĩ Scott Trần ở Nebraska gian lận Medicaid số tiền lên tới $14.4 triệu Mỹ kim; bà Phan H. Kim ở Chicago lái xe tông người rơi xuống mương rồi chạy luôn; anh Nguyễn Duy Minh ở Virginia giết chồng của vợ cũ, anh Danny Nguyễn 22 tuổi ở Boston đi vẽ bậy trên tường bị bắt, cô Lê Trâm 18 tuổi ở Houston bắn chết bạn trai. Tại Littlle Saigon, một chuyện đáng xấu hổ khác xảy ra ngay vào trưa thứ Tư, 30 tháng 9, 2015, mà người viết vô tình chứng kiến từ đầu đến cuối tại vựa thu mua phế liệu kế bên chợ Stater Bros gần ngả tư Newland và Westminster.
Trong số người sắp hàng chờ đến phiên mình bán ve chai có một phụ nữ Mỹ trắng, trạc trên 40 tuổi. Trước người này vài ba người có một bà cụ Việt Nam, và sau lưng người phụ nữ Mỹ này có năm, bảy người khác đứng chờ. Một người đàn ông Việt Nam độ ngoài 50 tuổi kéo cái thùng đựng một số ve chai của ông đến sau lưng bà cụ Việt Nam. Người phụ nữ Mỹ lên tiếng, kêu anh này phải sắp hàng phía sau. Người đàn ông Việt sừng sổ ngay với người này, “Tao đến sau bà già này, biết chưa?” Người phụ nữ Mỹ nói, “Không cần biết, đến sau phải sắp hàng sau.”
Người đàn ông không chịu, cứ một, hai nói là anh ta đến sau bà già Việt Nam nhưng đậu xe ở chỗ kia để lựa chai ra chai, lon ra lon nên vào sau. Người phụ nữ Mỹ nhất định không chịu. Hai bên cãi nhau kịch liệt, người đàn ông Việt Nam chửi thô tục, gọi người phụ nữ kia là đồ chó. Người phụ nữ Mỹ cũng gọi anh chàng này “Mày mới là đồ chó.”
Người thu mua ve chai là một người Việt Nam họ Hoàng. Anh này nói với người phụ nữ Mỹ, “You yên tâm, đừng sợ, tôi sẽ không mua của người đó trước you. Hồi nãy tôi đã nói rồi, phải sắp hàng, ông ta không chịu. Bây giờ cứ theo thứ tự ai sắp hàng trước tôi mua trước.”Hai bên lại tiếp tục chỉ tay vào nhau cãi rất hăng.
Có lẽ đuối lý và muốn “nổ” với người phụ nữ Mỹ, ông trung niên này nói, “Tao là bác sĩ, mày biết chưa?”
Người phụ nữ Mỹ và những người đứng đó cười! Người phụ nữ nói, “Tao chưa thấy người bác sĩ Việt Nam nào phải đi lượm mấy cái này bán, mày là bác sĩ hả, bác sĩ gì mày?”
Nghe người đàn bà Mỹ hỏi như vậy và thấy mấy người trong hàng cười, người đàn ông lúc đó nói với bà cụ Việt Nam, “Tôi cho bà hết đó, tôi không cần nữa!” và ông ta quay đi. Đi được hai ba bước, ông ta quay lại chỉ tay vào người đàn bà Mỹ nói: “Mày là đồ chó.”
Ra tới chỗ đậu xe cách chỗ hai người cãi nhau chừng sáu, bảy bước, người đàn ông rút cái bóp trong túi quần ra, chìa cái thẻ (không ai nhìn rõ thẻ gì) và ông ta nhắc lại với người phụ nữ Mỹ, “Coi này, tao là bác sĩ nghe rõ chưa?” Nói rồi ông lên xe phóng đi.
Bà cụ già người Việt, mặc dù được ông kia cho một ít ve chai nhưng bà cũng không bênh. Bà cụ nói, “Hồi nãy tôi đã bảo ông ta rồi, muốn lẹ thì bỏ một ít chai lọ vào cái thùng để kế sau tôi, nhưng không nghe; bà Mỹ kia cự là phải rồi; mà không hiểu sao lại còn khoe mình là bác sĩ? Làm gì có bác sĩ nào phải đi lượm ba cái này bán bao giờ!”
Một người đàn ông đứng xem nói với chúng tôi, “Ở Mỹ này 40 năm rồi mà một phép lịch sự tối thiểu cũng không học được. Mấy năm trước đây, người Việt mình có tật hễ đến trễ nhưng cứ muốn được trước, thành thử không cần xếp hàng, cứ thấy chỗ phía trên có người Việt đứng bèn lại gần, giả vờ nói chuyện thân mật như người trong nhà rồi chen vào để được đứng trước. Sau khi nhiều người Mỹ, Mễ và cả người Việt lên tiếng, tệ nạn đó bây giờ gần như chấm dứt, nay không ngờ lại thấy xuất hiện một ông Việt Nam có hành động quái gở này, Người phụ nữ Mỹ dạy cho bài học như vậy thật không biết xấu hổ. Đã vậy còn nổ mình là bác sĩ, không biết nhục. Ai mà tin thứ đó là bác sĩ!”
Một vị khác chen vào, “Ngoài cái tật xấu đó, tôi thấy nhiều người Việt còn một cái tật chưa bỏ, có khi còn đang phát triển mạnh; là cái tật nói điện thoại oang oang ở nơi công cộng như chỗ không người. Thậm chí trong phòng mạch bác sĩ, chờ ở nhà bank hay bưu điện, cầm cái cell phone lên là cứ nói thả cửa như ở nhà, bắt mọi người phải nghe những chuyện không đâu, chán quá! Tại sao không thể nói nhỏ hay để về nhà hãy nói.”
Ông kia nói, “Không phải đâu! Mấy người đó chắc cũng sanh ra ở kho đạn Long Bình hay kho đạn Thành Tuy Hạ gì đó, muốn khoe cái Iphone năm, IPhone sáu gì đó mà. Thôi kệ thây họ, họ viện cớ xứ Mỹ là xứ tự do nên cứ để cho họ nổ, càng nổ càng bị mọi người khinh ghét chứ có ai ưa cái loại người như vậy đâu.”