Không gian cà phê Arabica của anh Quang Vinh với nét hoài cổ, cửa ra vào luôn đóng và dành sự riêng tư tuyệt đối cho từng lượt khách để thưởng thức những tách Espresso.
Khách muốn đến phải đặt trước ít nhất một ngày và trả một gói cố định theo đầu người để có suất phục vụ bao gồm bún bò, cà phê Arabica và bánh Pháp madeleines. Tất cả đều do ông chủ tự chế biến và phục vụ, kể cả rau muống cũng do anh Vinh bào.
“Chỗ này không có giờ mở cửa cố định. Có đặt trước và xác nhận phục vụ thì đón, không thì khách phải đành đi về nếu không có hẹn. Tôi muốn mỗi trải nghiệm của khách phải hoàn hảo. Tôi vẫn cố gắng hạn chế từ chối hẹn nhưng sẽ ưu tiên khách quen so với khách mới. Tôi cũng rất chào đón khách nước ngoài vì muốn quảng bá cà phê Arabica thượng hạng của Đà Lạt”, anh Vinh lý giải vì sao không gọi địa điểm mình là một quán cà phê.
Chỉ một mình ông chủ Quang Vinh pha chế và nấu ăn cho khách đặt lịch. |
Có người nói anh lập dị nhưng cũng có nhận xét rằng anh “bước ra từ tiểu thuyết” vì khó tìm được một ông chủ ngoài đời thực để làm mọi thứ từ nấu ăn, nướng bánh, đi hái cà phê và tự tay chế biến, rồi mở một không gian nhỏ lặng lẽ giữa nơi sôi động bậc nhất Sài Gòn.
“Cà phê ở đây chắc không ai có vì chẳng có ai chạy chiếc Cup cũ kĩ từ Sài Gòn lên Cầu Đất (Đà Lạt), tại những điểm có độ cao tầm 1.700m hơn mực nước biển để chọn hái từng trái cà phê Arabica chín ngon nhất”, anh Vinh nói.
Từ 3 năm trước, vì quá mê cà phê Arabica của Đà Lạt mà anh gác lại công việc trong ngành tài chính và truyền thông để lên núi săn các gốc cà phê Arabica lâu năm chất lượng tốt, hợp tác với nông dân bảo tồn các gốc này để mỗi năm lên hái từng quả chín mọng vào tháng 12.
Không chỉ tự hái, mọi công đoạn anh đều tự làm, từ việc xay tách thịt trái để lấy hạt đem đi ủ, rồi rửa sạch và phơi nắng. Sau đó, anh lại đóng bao, chuyển về quận 9 và tiếp tục phơi cho đến khi hạt đạt đúng độ cứng. Cuối cùng, cũng chính anh sẽ tách phần vỏ trấu để lấy hạt nhân xanh rồi lựa theo tiêu chuẩn khắt khe của mình để rang tự nhiên, không tẩm ướp bất kỳ phụ gia nào.
“Cà phê mà cần tẩm ướp đủ thứ khi rang vì hạt nó dở thôi. Còn cà phê được tạo nên từ từng hạt Arabica chọn lọc và chế biến tỉ mỉ thì đã ngon rồi. Chúng ta quá may mắn khi được thiên nhiên núi rừng Đà Lạt ban tặng cà phê Arabica với hương vị vô cùng hảo hạng ”, anh Vinh nêu quan điểm của mình.
Những ngày đầu “mộng mơ” cũng không đơn giản. Dù từng làm nhân viên cho Starbucks khi du học tại Mỹ nhưng anh Vinh cũng chỉ có được kinh nghiệm thưởng thức. Mọi bước của những công đoạn làm cà phê anh đều học từ Youtube.
“Nhớ lại những ngày đầu lên núi hái mấy tạ trái chín rồi bị chủ khách sạn đuổi vì để mấy bao cà phê chảy nước trước cửa mà vẫn thấy vui… Sau những trở ngại ban đầu, tôi đưa thành phẩm cho những bạn sành cà phê thử và đến khi được khen thì biết là đã thành công. Lấy động lực, tôi tìm một nơi để chia sẻ với mọi người nên đã tạo nên không gian này cách đây một năm”, anh nói và thú nhận thời gian đầu cũng rất chật vật vì phí thuê mặt bằng vô cùng đắt đỏ.
Anh Quang Vinh tự mình săn tìm từng trái cà phê Arabica vàng và đỏ ở độ cao 1.700m. |
Tuy nhiên, đến nay mô hình kinh doanh của anh đã ổn định. Số gốc cà phê Arabica được anh săn tìm trên núi lạnh có hạn và chỉ làm thủ công một mình nên mỗi vụ mùa anh chỉ đạt luợng hạt trữ khoảng dưới 300kg. Mỗi năm, anh dành một phần để bán cà phê rang tươi nguyên hạt với giá 10 triệu đồng mỗi kg cho một khách sạn 5 sao ở Sài Gòn và dành riêng cho một số đối tác đặt trước.
Phần còn lại anh chia sẻ với khách đặt hẹn tại không gian của mình. Đây cũng là lý do anh chọn mô hình “kén khách” này. Cùng với đó, việc làm bánh và nấu bún bò cần có sự chuẩn bị nên cũng là một lẽ để anh không đón khách vãng lai. Anh lại không muốn thuê thêm người vì khách đến không chỉ để thưởng thức mà còn muốn trò chuyện cùng anh thoải mái như tìm đến một người bạn.
“Có một số khách hàng không thiếu tiền để chi nhưng họ chỉ thiếu những sản phẩm mà đáng cho họ hưởng thụ. Đó là phân khúc tôi nhắm đến. Nói tinh hoa thì hơi quá nhưng khách ở đây là giới ‘đàng hoàng’. Họ là những người văn minh, lịch sự, đến thưởng thức rồi giới thiệu cho bạn bè”, anh Vinh tin rằng giá không phải là yếu tố để khách quyết định đặt hẹn tại đây.
Theo ông chủ này, trên thế giới và Sài Gòn trước 1975 cũng có những mô hình kinh doanh tương tự nhưng không nhiều vì lợi nhuận không có hoặc rất thấp.
“Làm cà phê muốn lời đậm thì phải xuống đường làm chuỗi, đánh vô số đông. Đó là một câu chuyện khác rồi, không phải của mình”, anh Vinh nói và hiện giờ chưa có kế hoạch nâng cao sản lượng do khó tìm các gốc cà phê Arabica ưng ý và sức người đơn chiếc cũng không kham thêm được.
Tuy nhiên, anh tỏ ra rất hài lòng với mô hình hiện tại vì không gian của anh là nơi đáng quý được tách biệt hẳn với cuộc sống ồn ào giữa lòng thành phố. Anh cho biết nhờ không gian anh đang có bây giờ mà được đón tiếp những nhân vật như doanh nhân và chính khách đặc biệt.
“Tôi rất vui khi nghe được các lời khen của khách sau khi trải nghiệm chổ của mình. Đó là phần thưởng tinh thần rất lớn vì niềm đam mê mãnh liệt mà tôi dành cho cà phê Arabica từ Đà Lạt”, ông chủ lạ thường tạm khép lại câu chuyện.
Viễn Thông