Cô ca sĩ – nhạc sĩ cá tính chia sẻ về những nhân vật khá nhạy cảm xuất hiện trong cuốn sách của cô.
Trở về từ trời Âu, nữ ca sĩ nhạc rock có một thói quen và sở thích chẳng giống ai là cưỡi ngựa. Trong cô hình như cũng có cả một “con ngựa bất kham”, mà lần tung vó gần đây nhất chính là cuốn tiểu thuyết “Mặt nạ” như mù tạt xộc thẳng vào cánh mũi đàn ông và showbiz.
– Hồi chị mới xuất hiện ở “Bài hát Việt”, nhạc sĩ Dương Thụ ghi nhận kịp thời “một phát hiện mới của rock Việt”. Vậy, cô gái rock hiện nay đâu rồi?
– Cô gái ấy hiện nay đang tạm thời đi vắng, nhường chỗ cho một cô gái “dễ bảo” hơn, nhưng chưa biết chừng cô ấy sẽ có lúc quay lại.
– Một cô gái hay là thế vì sao lại phải tạm vắng?
– Có thể là ở tuổi 26-27, con người có nhu cầu lắng đọng và hoài cổ hơn. Rock lại khác, nó chỉ đến khi mình cảm thấy trong mình nhói lên một chút gì đó, khiến mình dằn vặt, muốn bùng nổ, để thoát ra khỏi.
– Vậy có nghĩa lúc này không có gì nhói lên sao hay “Mặt nạ” cũng chính là một bản rock trên giấy?
– Lúc này có thể có nhu cầu bay bổng hơn là bùng nổ (cười) nên pop tạm thời là một lựa chọn hợp lý hơn với Tinna. Còn Mặt nạ rất có thể gọi nó là rock hay pop vì văn phong tôi lựa chọn ở đây là một thứ văn tôi tạm gọi nó là “đa nhân cách”. Nghĩa là vừa có một chút triết lý (để một cụ già 70 tuổi đọc nó cũng có thể thấy khoái), lại vừa có một chút nhí nhảnh, vô tư (để con nít cũng có thể thấy mình trong đó). Y chang con người tôi ngoài đời, có lúc ngây ngô, nông cạn như một đứa con nít, lại có lúc thâm trầm, sâu sắc như một bà cụ.
Tinna Tình và Charlie Nguyễn chụp ảnh tình tứ trong buổi ra mắt phim Long Ruồi. |
– Thường lúc nào bà cụ biến thành một đứa trẻ?
– Là lúc bà cụ đang buồn chợt thấy vui lên. Bỗng dưng muốn mặc một bộ đồ thật quái dị, hoặc làm một điều gì đó thật lạ lùng… Với tôi, nông cạn đôi lúc cũng là một cách để giải khuây.
– Và là một cách để… tạo cho đàn ông cảm giác an toàn?
– Đúng! Đàn ông luôn muốn cưới một người phụ nữ nông cạn chỉ vì cảm thấy được an toàn. Còn với một người phụ nữ quá sâu sắc, anh ta luôn cảm thấy không được an toàn và vì thế, người phụ nữ sâu sắc cũng khó được an toàn trước người đàn ông của họ.
– Biết vậy sao chị không làm một người nông cạn cho rồi?
– Không được. Làm thế khác nào đeo “mặt nạ”. Tôi đâu có nhất thiết phải lấy chồng.
– Nhưng kể ra đàn ông họ lo cũng đúng. Vì theo phỏng đoán, cuốn sách vừa qua của chị ít nhất làm… một người đàn ông của showbiz phải mất ăn mất ngủ?
– Ồ, người đó là ai vậy?
– Charlie Nguyễn, không đúng sao. Chị đã nhận phản hồi nào từ anh ấy? Hay… Hà Dũng?
– Tại sao anh ấy phải phản hồi về cuốn sách của tôi? Biết đâu anh chưa đọc nó thì sao? Chắc gì anh đã đọc và tại sao anh Hà Dũng lại phải gọi cho tôi? Nếu không có ai gọi cho tôi, chứng tỏ họ đâu có liên quan, đúng không?
– Ít ra là những bài báo nói về cuốn sách. Những bài báo nói rằng, rất có thể đạo diễn “Để Mai tính” chính là một trong những nguyên mẫu. Chị nghĩ sao?
– “Nguyên mẫu” tức là anh ấy thấy mình ở trong cuốn sách đó sao? Không lẽ anh ta lại đến mức thế? Hoặc vì độc giả quá “thân” với anh ấy nên cứ thích suy diễn thế. Suy diễn có thể đúng, có thể sai, ai biết?
– Bởi điều cần “ám chỉ” ở đây là về một người mà ai cũng biết là ai đấy?
– Thông thường phụ nữ sâu sắc họ không thèm nói gì. Còn một khi họ đã phải nói ra là chứng tỏ mọi thứ đã bị bể nhưng đừng quên Mặt nạ là một cuốn tiểu thuyết.
– Tiểu thuyết hay chính là tự truyện hoặc ít ra tiểu thuyết phi hư cấu vì biết đâu ngay tên gọi thể loại cũng chính là một cái “mặt nạ” của tác giả?
– Có nghĩa tác giả của nó chỉ là “anh hùng rơm” sao? Nếu được là “anh hùng rơm” thật thích, vì anh hùng rơm có cái hay của anh hùng rơm. Thực ra, mục đích viết cuốn sách của tôi không phải để trở thành một anh hùng.
– Chị viết để… “dằn mặt” ai đấy?
– Trái lại, Mặt nạ được ra đời không phải trong lúc đang tức tối mà rất thanh thản. Đủ để đáp ứng một mục đích duy nhất của người viết là chia sẻ. Còn việc nếu như chẳng may có ai đó tự thấy mình giống một nhân vật trong cuốn sách, chuyện đó thực ra cũng dễ hiểu. Lúc này, xã hội thiếu gì người đeo mặt nạ, nếu như không muốn nói là khắp mọi nơi, hàng ngày, hàng giờ. Tôi chỉ mong sau khi nhận ra “người quen””, họ sẽ biết giật mình một chút để hiểu mình đã sống sai thế nào, có nên tiếp tục sống thế.
– Biết đâu cuộc sống thú vị một phần cũng chính là nhờ những chiếc mặt nạ, những vũ hội hóa trang. Ch nghĩ sao?
– Như “anh hùng rơm”, mặt nạ đương nhiên có giá trị tích cực của nó. Với điều kiện, nó không làm người ta tổn thương, cũng như khiến người đeo nó cảm thấy mệt mỏi. Vũ hội hóa trang có lẽ là nơi duy nhất thỏa mãn được cùng lúc hai điều kiện đó.
– Chị từng đeo mặt nạ chưa mà sao… rành vụ này quá vậy?
– Đương nhiên là tôi cũng có lúc bị lâm vào cảnh đó. Cả làng người ta thế, sao mình tránh được.
– Vậy nó từng làm tổn thương ai chưa?
– Trong quá khứ xa xôi thì không nhưng gần đây có thể có.
– Vì đàn ông hay chính cuộc đời đã “làm hư” cô ấy?
– Nếu đàng hoàng, mình sẽ không nên nói mình chưa từng làm tổn thương ai. Biết đâu có những tổn thương ở người ta mình không biết, còn phía mình có nhiều khi là cực chẳng đã. Một điều tôi có thể đảm bảo, là tôi không bao giờ làm tổn thương ai đó nếu như đó là một người đối xử tốt với mình.
– Nếu đó là một lòng tốt “có kỳ hạn” thì sao?
– Ít nhiều tôi phải có niềm tin. Nếu tôi không có làm sao có thể sống được ở một thành phố lớn như thế này. Trừ khi tôi đi ở ẩn.
– Cuối cùng, vì sao chị lại quyết định gỡ bỏ chiếc mặt nạ?
– Đến lúc tôi không chịu nổi nó nữa. Ngay chính mình cũng không chịu nổi.
– Câu tự răn mình lúc đó của chị là gì?
– Hãy cẩn thận hơn để đừng bao giờ phải đeo lại nó!
Có tin đồn Tinna đã đính hôn với Charlie nhưng hai người chưa bao giờ thừa nhận. |
Đàn ông đôi khi rất coi thường nước mắt
– Nghe nói, chị rất thích cưỡi ngựa?
– Đúng. Thế nên hôm rồi ra Vũng Tàu chơi, tôi đã “vác” theo cả một chú ngựa.
– Phẩm chất nào là đáng giá hơn cả ở ngựa?
– Hiền, ngoan. Nhất là những lúc tôi cho nó ăn cà rốt.
– Cái đấy thỏ cũng có!
– Ngựa hơn thỏ ở chỗ là khi cần nó sẽ đá bay những kẻ không tử tế.
– Nhưng vũ khí tốt nhất biết đâu lại là nước mắt, hơn là những cú song phi?
– Chuyện đó chỉ có trên phim, còn ngoài đời đàn ông đôi khi họ coi thường nước mắt lắm. Hoặc cùng lắm, họ chỉ giả bộ nhói. Nếu nhói thật, họ đã không làm người đàn bà của họ phải khóc. Hay ít ra là sau đó, họ chịu thay đổi. Còn nếu như họ cứ nhói hết năm này qua năm khác vẫn không chịu thay đổi, cái nhói ấy đâu có “ăn được” như… cà rốt.
– “Mặt nạ” biết đâu cũng có thể khiến ai đó nhói lên và thay đổi theo chiều hướng tích cực thì sao?
– Cũng có thể nhưng với điều kiện họ nhói thật.
– Đây là ảo tưởng thường gặp, không chỉ ở đàn bà mà còn ở một người… lần đầu viết văn?
– Đúng là nước mắt đôi khi chẳng là gì với đàn ông nhưng nếu là những gì hiện ra trên trang giấy lại khác. Biết bao cặp vợ chồng lôi nhau ra tòa đến nơi nhưng đôi khi chỉ cần một bức thư lặng lẽ để đầu giường và người nhận một mình đọc nó, sự thể sau đó rất có thể sẽ khác. Vì vậy, trong nhiều tình huống khó xử, nếu để chọn một giải pháp, thường tôi chọn những con chữ.
– Trong đấy nói gì?
– “Không còn gì để… nói”.
– Nguyên nhân là chị đang mất niềm tin nghiêm trọng vào cánh mày râu?
– Không có. Nếu thế là thiếu công bằng với những người đàn ông tử tế tôi từng biết, hoặc chưa biết. Không thể vơ đũa cả nắm như vậy với chỉ bằng ấy trải nghiệm.
– Gọi “Mặt nạ” là tiểu thuyết, thay vì tự truyện, có phải là một “giải pháp nhân đạo” cuối cùng của chị với người đàn ông từng thuộc về chị?
– Nhân đạo? Từ đó quá cao siêu với tôi vì tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, không quá cao thượng cũng không quá nhẫn tâm.
– Chị có nghĩ rằng đôi khi sự cao thượng cũng có thể làm hư đàn ông?
– Có chứ! Cái đó là chắc chắn!
Cầm cương đàn ông thì mệt lắm
– Dị ứng mặt nạ như vậy, vì sao chị còn dấn thân vào một nơi bị coi là có nhiều mặt nạ như showbiz?
– Vấn đề là mình rất ghét nó nhưng mình lại vẫn phải thuộc về. Vì khi mình quyết định bước vào làng giải trí là lúc mình mới chỉ 15-16 tuổi và tới giờ mới thấy hết sự thật về nó, phải nói là tồi tệ hơn mình tưởng rất nhiều, lại là sự đã rồi. Đó là cả 10 năm của mình, là sự nghiệp mình đã trót sống chết với nó. Mỗi người có một mục đích sống, nếu như trời thương cho tôi một mục đích sống là trở thành một người nổi tiếng, muốn có một con đường riêng để đi đến đó, dù có thể tôi khó lường trước được những gian nan của nó, tôi lẽ nào không vui vẻ đón nhận. Nhất là khi tôi từng mơ ước thế. Nghĩ đi nghĩ lại, nghề nào chẳng có cạm bẫy riêng, nếu như con người không biết giữ mình, trừ khi là đi tu. Tôi lại chưa đủ can đảm xuống tóc.
– Có câu rằng: “Trên mặt đất làm gì có quạ trắng”, chị thấy sao?
– Sao lại không? Vì quạ trắng – quạ đen đậu chen chúc nên mình mới dễ bị quáng.
– Tỷ lệ theo chị là bao nhiêu?
– Trong mong muốn của mình là 50-50. Được thế đã là tốt nhưng vẻ như hiện tại là 70-30, nghiêng về… quạ đen.
– Có nhiều chú quạ đen làm tối bầu trời của chị chưa?
– Vấn đề là có khi quạ trắng bay qua mà mình lại nhìn ra nó là quạ đen thì sao? Tại con mắt mình bị bệnh. Tôi không ngoại trừ mình cũng có lúc mù màu vì quá hoang mang.
– Có con quạ đen nào từng mang theo… bùa ngải – câu chuyện buồn mà mới đây chị vừa nhắc đến trong “Mặt nạ”, cũng như từng nhắc đến trên mặt báo vì liên quan đến một cú ngã của chị trên sân khấu?
– Chuyện này trừ khi là trong một cuốn sách người ta nghĩ mình có quyền được hư cấu, tôi quả thực không muốn nhắc đến nó. Tôi làm thế khác nào đi tuyên truyền mê tín dị đoan? Ngộ nhỡ có người tin khổ thân họ. Tôi sợ họ chỉ bị một cơn đau đầu chóng mặt bình thường, có khi cũng nghĩ mình bị ai chơi bùa thì sao? Chưa kể, còn chạy đi gọi thầy giải bùa, tốn tiền tốn sức. Tốt nhất, theo tôi chỉ nên sống bằng trải nghiệm của chính mình, hơn là những gì mình chưa trải nghiệm.
– Trải nghiệm nói với chị có hay không có chuyện bùa ngải?
– Tôi từng không tin có ma quỷ trên đời và rất ngang bướng khi chỗ nào người ta đồn có ma và tôi phải tới đó ngủ bằng được. Thực sự là tôi chưa bao giờ được thấy ma nhưng tôi tin là có những người có thể nhìn được không gian ba chiều. Tôi tin những nhà ngoại cảm là có thật. Cả cái gọi là tần sóng “thần giao cách cảm, giống như cùng là mắt, nhưng mắt con ong nó nhìn đời chắc chắn phải khác mắt con chó. Không cứ phải cái gì mình không thấy mình bảo nó là không có.
– Không sợ ma, vậy chị đã bao giờ sợ người?
– Ma quỷ luôn có thể xuất hiện trong một con người, kể cả chính bản thân mình. Nếu mình vững chắc sẽ không ma quỷ nào có thể sống lâu được trong mình hay đeo bám mình mãi được. Hiện giờ, tôi đang rất vững chắc.
– Chị đang vững chắc và không nhất thiết phải có một người cầm cương?
– Cầm cương một con ngựa thích chứ, còn cầm cương một người đàn ông mệt lắm!
Theo Đẹp