Ai trong chúng ta cũng có mong muốn biến ước mơ thành hiện thực. Có thể bạn đang mơ về một chuyến du xuân nơi vùng núi bao la ngày Tết hay ước mơ có được một cái tết đoàn viên thật đầm ấp và no đủ. Nhưng ở ngoài kia, cũng có những người chỉ mong ước giản dị thôi, … được một lần tắm táp sạch sẽ, rồi cắt tóc, cạo râu.
Ước mơ ấy là của một người đàn ông vô gia cư, sinh sống tại thành phố Rome thuộc New York (Hoa Kỳ). Ở xứ sở cờ hoa, những người vô gia cư có lẽ là những người nghèo khó nhất trong xã hội. Họ không nhà, không cửa. Ban ngày dựa vào sự thương tình của những người qua lại để kiếm bữa cơm khi đói, kiếm điếu thuốc, ly cà phê nóng trong những ngày trời lạnh giá. Ban đêm lại tìm một góc lạnh nào đó để vùi mình trong chiếc túi ngủ cũ mèn, hay những tấm bìa carton rách nát. Và cứ thế, cuộc sống của họ nằm trọn trong men bia, trong những ánh mắt trách cứ, hay thương hại của những người qua đường. Lặng lẽ đấy nhưng cũng đầy những sóng gió trong lòng.
Là người vô gia cư đối với một số người giống như một phong cách sống cá nhân. Nhưng với đa số, đó không phải là một sự lựa chọn. Vì thế, họ cũng không có nhiều những lựa chọn cho riêng mình trong cuộc sống hàng ngày. Những sinh hoạt đơn giản nhất như tắm gội cũng trở thành một thứ xa xỉ. Bởi lòng tốt mà họ nhận được từ những người qua đường còn phải dành cho những bữa ăn sinh tồn. Đó cũng là lý do người vô gia cư nào cũng mang một thứ mùi đặc trưng, và một dáng vẻ nhếch nhác, đôi khi là bẩn thỉu.
Booby, người vô gia cư, nhân vật chính rất may mắn của câu chuyện, cũng đang trong một tình cảnh như thế. Ông có bộ râu và bộ tóc khiến nhiều người phải chú ý. Chúng dài, và những bụi bẩn như đã trở thành một chất keo, khiến râu tóc ông bết dính lại với nhau. Không biết có phải vì vẻ ngoài đặc biệt này, mà một nhân viên cảnh sát của thành phố Rome (New YorK) đã tiếp cận ông.
Vui vẻ về đồn
Cảnh sát Aaron Page sau một hồi nói chuyện với người vô gia cư này đã nhanh chóng mời ông về đồn cảnh sát. Tuy nhiên, đây không phải là một cuộc tạm giam mà là một chuyến viếng thăm nhiều may mắn.
Trong cuộc trò chuyện diễn ra bên đường, sự tử tế và quan tâm của nhân viên cảnh sát đã làm ông già vô gia cư Booby cảm động. Ông đã mở lòng và chia sẻ với người xa lạ mang quân phục ấy cuộc sống lang thang của mình. Hơn thế nữa, Booby đã nhận được một cơ hội mà không phải người vô gia cư nào cũng có được. Đó là cơ hội được nói về ước muốn của mình.
Với Booby mong muốn lớn nhất bây giờ là được tắm rửa, cạo râu và thay một bộ đồ mới. Bởi ông không còn nhớ mình đã ở trong bộ trang phục này bao lâu rồi. Khi biết được nguyện vọng ấy của Booby, cảnh sát Page nhận ra rằng anh và những đồng đội của mình có thể biến giấc mơ này thành sự thật.
Ngày hôm sau, cảnh sát Aaron Page quay lại tìm ông Booby. Anh ngỏ lời mời và ngay lập tức người vô gia cư vui vẻ theo anh về đồn cảnh sát.
Ở đây, những người không quen biết ấy đã để ông Booby tắm rửa thoải mái với nước ấm, và xà bông. Cuối cùng, sau bao tháng ngày, ông cũng được tận hưởng cảm giác sạch sẽ ấy. Nhưng không chỉ dừng lại ở đây, các nhân viên cảnh sát còn khiến ông bất ngờ hơn khi họ mang tới cho Booby rất nhiều những món quà. Mọi người đều mong muốn giúp ông có được cảm giác sạch sẽ một cách trọn vẹn.
Niềm vui trọn vẹn
Anh Aeron Page đã cùng các đồng đội tìm nhiều những quần áo cũ nhưng còn sạch sẽ và lành lặn để dành tặng ôn Booby. Họ còn mang tới cho ông rất nhiều tất sạch. Với số quần áo này, ông Booby có thể thay đổi cho phù hợp với thời tiết.
Cảnh tượng được chụp lại trong sở cảnh sát lúc ấy khiến nhiều người dùng mạng cảm động. Những nhân viên cảnh sát không chỉ tặng quà, họ còn tặng ông cả sự quan tâm, khi giúp Booby thay quần áo và sau đó là cắt tóc và cạo râu.
Tình trạng tóc của Booby rất tồi tệ nên việc tới một thợ cắt tóc có thể mất thời gian và khiến ông ngại ngùng. Với kinh nghiệm của mình, các nhân viên cảnh sát đã trở thành “nhà tạo mẫu tóc” trong chốc lát. Họ giúp Booby nhìn thấy rõ hơn khuôn mặt của mình trong gương. Sau khi cạo râu, các nhân viên còn phát hiện ra vết thương trên mặt ông và giúp ông chăm sóc nó.
Trước khi để Booby ra về, các nhân viên đã cẩn thận để những bộ quần áo mới vào một chiếc túi xách. Người đàn ông vô gia cư ấy khi ra khỏi đồn cảnh sát vẫn chưa hết bất ngờ vì những điều mà mình vừa được nhận. Các nhân viên cảnh sát không thể tặng ông một chỗ ở, hay một công việc để ổn định cuộc sống. Điều đó không nằm trong quyền hạn của họ. Nhưng những nhân viên ấy, họ đã làm cho ông tất cả những gì có thể. Điều đáng quý nhất đó là vẫn có ai đó mong muốn lắng nghe ông và làm điều gì đó để ông cảm thấy hạnh phúc hơn.
Trong cái vội vã của cuộc sống hiện đại này, bạn có bao giờ tự hỏi, những phép màu trong những câu chuyện cổ tích có bao giờ là có thật? Liệu có phép màu nào biến được bí ngô thành cỗ xe đạp đẽ, biến bộ quần áo rách thành một bộ đồ khiêu vũ lộng lẫy?
Câu trả lời phải chăng nằm thật rõ ràng trong câu chuyện này. Bà tiên trong câu chuyện của lọ lem có đũa phép, còn các nhân viên cảnh sát của Mỹ này, phép thuật của họ là gì?Phải chăng chính là “sự cảm thông” và một ước nguyện muốn giúp người khác có được cuộc sống tốt hơn.
Nguồn ảnh: City of Rome, NY Police Department
Hải Đường